Chân Trời Tìm Pháp: Duyên Thắt Nối Đến Chân Trời


Hy Vọng Hồi Gia 44 phút đọc

Một sinh mệnh đã từng trải qua hết những thăng trầm để đi đến nhân gian, tuy nhiên trong đời này nó lại chuyển sinh thành cây quýt, nhưng cũng giống như việc được cùng tồn tại với Sáng Thế Chủ tại nhân gian, nó vì tín niệm kiên cường được Ngài cứu độ mà đến.........

Chân Trời Tìm Pháp: Duyên Thắt Nối Đến Chân Trời

Tác giả: Thạch Phương Hành

[Zhengjian.org ngày 1/02/2020]

Hôm nay là mùng 2 Tết, đầu tiên xin chúc Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp - Sư phụ Lý Hồng Chí năm mới vui vẻ, xin chúc tất cả những người hữu duyên, chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ!

Hôm nay là ngày theo truyền thống con gái đã xuất giá dẫn chồng và các con về thăm cha mẹ đẻ, là ngày đoàn viên vui vẻ.

Trong truyền thống văn hóa Trung hoa rất coi trọng văn hóa kế thừa và đoàn viên, viên viên mãn mãn, kế tục và nối tiếp! Người sinh ra vào ngày này, tựa hồ càng có khái niệm quay trở về nhà (mời xem thêm bài năm ngoái tôi đã viết: Ghi chép về luân hồi : Mùng hai tết). Mà năm nay, do ảnh hưởng của bệnh dịch viêm phổi cấp Vũ Hán, rất nhiều thành phố dần dần bị phong tỏa và cấm người dân đi lại. Như vậy rất nhiều gia đình không cách nào đoàn viên vào dịp tết rồi. Hiện tại tình hình dịch bệnh khiến người ta hoang mang.

Tôi vốn định để bài viết này làm bài cuối cùng trong hệ thống bài viết của mình do đó không vội viết gì cả. Nhưng xem ra vì tình hình cấp bách ở Trung Quốc Đại Lục, vì để nhiều người hơn nữa từ trong đó mà minh bạch chân tướng, vượt qua bệnh dịch viêm phổi mới này nên tôi không thể không đưa bài viết này lên hàng đầu.

Vào giờ phút này, bình thường kiếm được bao nhiêu tiền, làm quan to đến mấy, dường như đều không còn quan trọng rồi. sinh mệnh mới là đáng quý. Tôi nghĩ những đồng bào sống trong vùng dịch, chắc chắn có cảm giác như bị bỏ rơi, bị lưu đày.

Kỳ thực thông qua sự việc này có thể nhận thấy rõ ràng quan chức của đảng cộng sản rốt cuộc đối đãi với người dân bị nạn như thế nào. Chúng che đậy, giấu giếm tình hình bệnh dịch, làm như không có chuyện gì, giống như trước đây chúng từ chối nhận viện trợ của
những quốc gia bất đồng hình thái ý thức, thậm chí chúng kiểm duyệt trên mạng, cấm đoán những người bất đồng ý kiến. Kỳ thực từ khi đảng cộng sản cướp đoạt chính quyền từ 70 năm trước, tội ác mà nó đã gây ra đối với toàn thể nhân dân Trung quốc và văn hóa truyền thống đủ để chứng minh tà đảng Trung Cộng là nguyên nhân của tất cả mọi tai ương.

Chúng khiến cho mọi người không tin Thần Phật, chúng đàn áp người dân tin vào Thần Phật, đập phá tiêu hủy văn hóa truyền thống, nhất là dùng hình thức đàn áp tàn nhẫn người tu luyện Pháp Luân Công, những người tuân theo tiêu chuẩn "Chân Thiện Nhẫn". Như vậy việc làm của chúng đã chiêu mời đến một loạt những trừng phạt của Trời. Bệnh dịch viêm phổi mới của Vũ hán là một trong những số đó. Những việc như dịch SARS, dịch tả lợn Châu Phi cũng đều là như vậy. Hoàng đế của đế quốc La Mã vì bức hại tín đồ Cơ đốc giáo mà dẫn đến La Mã cổ đại nhiều lần chịu đại ôn dịch là một minh chứng.


Rất nhiều người sẽ nghĩ, người bức hại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là người đương quyền, vậy tại sao người chịu trừng phạt lại là người dân? Vì người dân nhân nhượng với sự bức hại của tà đảng, những người dân từ mọi phương diện dù chủ động hay bị động mà truyền máu cho tà đảng bức hại cũng chính là đối tượng bị Trời trừng phạt. Cũng chính là vì tà đảng đã lợi dụng quyền lực trong tay ép toàn thể nhân dân Trung Quốc tham gia bức hại mới gây ra những thảm họa này.

Ông Trời có đức hiếu sinh, kể từ ngày bắt đầu cuộc bức hại, người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không ngừng dùng các phương thức để nói cho thế nhân biết chân tướng, lại có bao nhiêu người có thể chân chính phân biệt đúng sai? Trải qua sự xuất hiện bệnh dịch trên phạm vi lớn là để cảnh tỉnh con người, chớ nghe tin theo lời nói dối của tà đảng, kẻ chân chính hại người chính là tà đảng, cho nên tai nạn trước mắt, nhận thức rõ được điểm này là rất quan trọng.

Vì có vị trí địa lý trọng yếu, Vũ Hán trở thành vị trí đầu mối then chốt trong giao thông nam bắc của Trung Quốc Đại Lục. Trong những năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, ở đây không những có người tu luyện đông, nó còn trở thành điểm xuất bản và phân phát tài liệu băng ghi âm, ghi hình và sách Đại Pháp. Sau đó tà đảng Trung Cộng, Giang quỷ vì vị tư vị kỷ, chúng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, Vũ Hán cũng trở thành một khu vực đàn áp trọng điểm. Nơi đây trở thành nơi tập trung tiêu hủy sách và băng ghi âm ghi hình nhiều nhất. Sự việc này khiến cho trời đất và Thần Phật phẫn nộ, không phải là chúng làm xong là xong chuyện, hơn nữa trong hai mươi năm qua Vũ hán cũng là nơi bức hại đệ tử Đại Pháp nghiêm trọng.

Sự việc gì cũng không phải là ngẫu nhiên, nó đều có nguyên nhân và hậu quả, nhân tiện đối với sự việc này, tôi nghĩ Thần Phật là từ bi, trong cái nạn trước mắt, chỉ cần những sinh mệnh vẫn còn có chính niệm đối với Đại Pháp, còn có thể trước nạn này thành tâm mà niệm" Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân Thiện Nhẫn Hảo!", thoái xuất khỏi các tổ chức đảng đoàn đội của tà đảng, như vậy họ sẽ được độ qua kiếp nạn. Cơ duyên có hạn, hy vọng những người muốn bảo toàn sinh mạng hãy suy nghĩ cho kỹ.

Cuối tháng 11 năm nay, tôi đi du lịch Hải Nam một mình, vào lúc máy bay cất cánh, nghĩ đến chuyện 11 năm trước, Mộ Dung Phiêu Tuyết mới quen biết đã từng nói với tôi" Anh sẽ không cô độc nơi chân trời đến cuối cùng đâu". Nghĩ đến đó tôi cười thầm, lần này tôi
thật xứng danh là kẻ " lãng tử chân trời"rồi! Hơn nữa trong đời này lần đầu tiên đi xa một mình như vậy. Đến Tam á thì trời đã tối rồi, tôi tìm một quan trọ nhỏ nghỉ ngơi, ngày thứ hai tôi cưỡi đoàn xe “Chân trời góc bể" để đến nơi tôi cần đến.

Khi một mình ở nơi công tác tôi nghe một số người qua đường mở nhạc bằng điện thoại những bài hát quen thuộc của người Đại Lục chúng ta " Tới Chân Trời" và một bài mang đậm chất Tây vực " Lâu Lan Của Tôi", đương lúc "Thương tang cảm” của chân trời và " bi tráng sĩ" của Lâu lan hòa làm một, tôi chợt nhận ra trong tâm linh có sự xung đột và cộng hưởng. Nhớ có ngày hơn hai giờ sáng, đang lúc tôi nghĩ đến " Lâu Lan Của Tôi"có hai câu hát ( "Ai cùng với mỹ nhân cùng tắm bên dòng Sa Hà làm nên một trời đất", " Ai cùng mỹ nhân gối chung tịch dương kéo dài say 2000 năm ", Chú thích: Quốc gia cổ Lâu Lan ở đây được ví như Mỹ nhân) nước mắt tôi đã không ngừng rơi.

Sau khi trời sáng , tôi ra vườn tưới nước cho cây quýt, và phát hiện chậu quýt năm ngoái đã khai nở hoa Bà la (Tôi trong << Ghi chép về luân hồi : Hải Nam Thánh Hoa>> có nhắc đến) nó chưa hề bị chết khô, một chậu khác vì thiếu nước nên đã chết. Cho dù nó chết rồi, tôi vẫn bắt đầu tưới nước cho nó, kết quả tôi lần này ra xem, cái chậu quýt này lại mọc ra những cái mầm xanh xanh từ chỗ gốc, nhìn thấy những mầm nhỏ mới đâm chồi, tôi lại nhỏ lệ, lúc đó trong lòng hết sức xúc động.

Một sinh mệnh đã từng trải qua hết những thăng trầm để đi đến nhân gian, tuy nhiên trong đời này nó lại chuyển sinh thành cây quýt, nhưng cũng giống như việc được cùng tồn tại với Sáng Thế Chủ tại nhân gian, nó vì tín niệm kiên cường được Ngài cứu độ mà đến. Trong giai đoạn trước tôi ngừng tưới nước cho nó một tháng, thân cây tuy đã cạn nước nhưng gốc vẫn sống một cách ngoan cường , mãi cho đến khi có người tu luyện có thể hiểu được nó tới, người ấy đã không vứt bỏ nó dù thân cây của nó đã khô, anh ấy lại còn tưới nước cho nó như xưa, nó nhận được ít nước, lại lần nữa bộc phát tư thế oai hùng, triển hiện ra tư thế cứng cáp cùng màu xanh, hướng về trời đất, triển hiện ra tín tâm và ý chí cứu để được Sáng Thế Chủ cứu độ. Từ cây quýt trong chậu này, chúng ta có thể nhận thấy một sinh mệnh trải qua bao nhiêu ma nạn đều không hề đáng sợ, đáng sợ chính là mất đi tín tâm được cứu độ từ đó mà bị quan niệm của hậu thiên chi phối, bản tính thiện lương bị lợi ích mê mờ . Chỉ cần chúng ta giữ vững phần thiện lương và thuần chân ở đáy lòng, bất kể là bao lâu, chúng ta cuối cùng đều có cơ duyên được cứu độ và từ đó khiến cho sinh mệnh được tái sinh một cách thực sự.

Tôi ở lại đây công tác hai mươi ngày, chị Thượng Quan và một chị khác cùng lái xe đến đây, vài ngày tới nhóm ba người chúng tôi sẽ đi thăm công viên Chân Trời Góc Bể.

Tại nơi đó tôi nghe thấy một lão nhân có giọng điệu quê hương đang ngâm nga ở bãi cát trên biển: " Chân trời góc biển tôi đều đi qua rồi, chẳng còn gì nuối tiếc nữa rồi."

Tôi nhìn thấy "Chân trời", "Góc bể" và đá "Cột trụ chống trời Nam Thiên". Khi đang xem " Chân trời” và " Cột trụ chống trời Nam Thiên ", tôi kinh ngạc phát hiện, thì ra hai tảng đá này vốn là con đường thông tới các không gian khác nhau! Điều này trước kia tôi
không nghĩ đến. Đây có thể là thực địa để khảo sát thực tế, có thể phát hiện càng nhiều những bí mật không tưởng.

Trước đây người ta coi " Chân trời góc bể " là danh xưng nơi " xa xăm"và "đói rét", nói đến 2 chữ " Chân trời" sẽ có cảm giác lạnh lẽo và hoang vắng vô cùng. Nếu chúng ta đem lịch trình của quốc cổ Lâu lan ở đoạn văn trên xem một cách độc lập, thì sẽ phát hiện một sinh mệnh cũng đã từng có lần văn minh, có lúc huy hoàng, vì không giữ đạo đức, không tuân thủ quy tắc của tầng thứ đó, họ tự nhiên sẽ bị thiên thượng trừng phạt, nhưng sinh mệnh nào cũng có tồn tại Phật tính, đâu sợ phế tích tường đổ thành hoang còn sót lại, hoặc lưu lạc cùng nhân gian nơi chân trời, hiểu được sinh mệnh họ từ đâu đến, tất cả là vì chờ đợi vị Thần có thể cứu độ họ - Sáng Thế Chủ xuất hiện ( Sự việc Lâu lan tôi sẽ viết ở mục riêng sau, ở đây sẽ không nói kỹ).

Trong thời gian ở Hải Nam hơn một tháng, vô luận đi đến đâu tôi cũng đều bảo cho các sinh mệnh hữu duyên nhớ kỹ Pháp Luân Đại Pháp hảo, tôi cũng nhìn thấy các loại động thực vật mà trước đây tôi chưa từng nhìn thấy, nhất là loài chim.

Hàng nghìn năm nay, trong lòng các con dân Trung Hoa đều cảm thấy sự thê lương của "chân trời góc bể". Căn bản chính là để những người con của Thần Phật hiểu rõ đây là nơi lưu đày chốn nhân gian, họ ở đó chịu khổ, bảo trì sự thiện lương, và đợi chờ Sáng Thế Chủ đến cứu.

Hàng nghìn năm họ đang chờ đợi, trong các loại dự ngôn và các truyền thuyết của tổ tiên đều lưu truyền như vậy, đời này khi Pháp Luân Đại Pháp hoành không xuất thế, người ta nhìn thoáng qua là hiểu rõ đây chính là những điều mình vốn tìm cầu , bởi vậy người đến học ngày càng đông. Trong ma nạn hy vọng quảng đại đồng bào Đại Lục đều có thể suy nghĩ một chút. Nếu như Pháp Luân Đại Pháp thật sự kinh khủng như những gì ĐCS Trung Quốc tuyên truyền, vậy tại sao lại có nhiều người trên thế giới theo học như thế? Hơn nữa rất nhiều người thuộc về giới tinh anh?

Rất nhiều chủ đề không thể nói xa hơn, bài này tôi chỉ nói đến hành trình tìm kiếm Pháp của 4 người phụ nữ nơi chân trời góc bể.

Vào thời kỳ đầu Nhà Thanh, có một hôm có đến hơn 10 người di dân của triều đại nhà Minh, họ không muốn phục tùng nhà Thanh liền đến đảo Hải Nam tránh nạn, khi họ đến nơi này không lâu thì chỉ còn lại 4 người phụ nữ đó là: Hạ Thụy hơn 70 tuổi, Xuân Vũ hơn 60, Thu Ý hơn 50, Hàn Tuyết gần 30 tuổi.

Bởi vì Hạ Thụy tuổi tác cao nhất, thân thể đi lại không tiện, Hàn Tuyết bèn kiếm một cành cây thô làm gậy chống cho bà, họ sau đó phải chịu sự bắt nạt của một số người dân tộc Lê, chịu rất nhiều vất vả, còn may là họ gặp ba vị tốt bụng của dân tộc Lê đưa họ đến vùng cạnh nơi chân trời góc bể. Vì ở đây lúc đó còn vắng người, họ ở đó rất an toàn.

Có một lần họ rất là khát, lúc đó từ trên cây dừa rớt xuống một trái dừa, trái dừa này rớt trúng cành cây có đầu nhọn, ngay lập tức nước dừa chảy ra. Họ từ đó biết uống nước dừa như thế nào.

Một hôm trong rừng dừa Thu Ý phát hiện rất nhiều cây dừa chào mời họ qua đó, sau khi họ đến đó, Xuân Vũ tìm kiếm được một con dao ở sau phiến đá, khi cô định lấy con dao để chặt dừa thì đột nhiên nghe được tiếng nói ở trên gốc cây dừa "các vị để tôi nói hết rồi sau đó hãy chặt được không" Hàn Tuyết vội vàng nói Người là thần thánh phương nào, đến nơi này muốn dạy bảo điều gì?" Chỉ nghe tiếng bên kia nói" Kỳ thực tôi là thần linh cai quản cây dừa, cây dừa không chỉ sinh trưởng ở đây, kỳ thực nó cũng có hệ thống, trong các không gian khác nhau nó đều có triển hiện khác nhau" Khi vị này nói đến đó một con chim rất đẹp ( trông rất đặc biệt, mỏ chim giống như chiếc chìa khoá kiểu cũ, dài dài) bay qua cũng góp lời:"Cây dừa như thế, chim và các loại khác cũng vậy." Vị thần cai quản cây dừa tiếp tục nói: Chúng tôi sinh sống trường kỳ ở đây, kỳ thực chúng tôi vẫn luôn đợi sinh mệnh có duyên với Sáng Thế Chủ đến, đến lúc đó chúng tôi mới nói hết tâm nguyện của mình với họ. Hôm nay các bạn đã đến rồi. Tôi cũng đại biểu cho tất cả các sinh vật ở đây nói hết ra tâm nguyện của chúng tôi: Đó chính là ở biên duyên của Trung Thổ còn có một nhóm sinh mệnh đang chờ đợi, họ đợi đến ngày Sáng Thế Chủ hồng truyền Đại Pháp, từ đó mà họ được cứu độ. Vì để có thể chuyển sinh tại đây trong
đời này, chúng tôi đã trải qua vô số khổ nạn, bởi vì đối với vũ trụ mênh mang này mà nói thì trái đất này quả là bé nhỏ vô cùng, nhưng mà sinh mệnh đến đây lại rất nhiều, bởi vậy chúng tôi ngay cả cơ duyên làm người cũng không có, nên chúng tôi đành phải chuyển sinh thành cây dừa hoặc các động thực vật khác. Tuy chúng tôi không đắc được thân người nhưng chúng tôi đối với tín tâm được Sáng Thế Chủ cứu độ chưa từng thay đổi!"

Lúc đó bà lão Hạ Thụy nói:" vậy chúng tôi làm sao có thể tìm được Sáng Thế Chủ, để có thể đem tâm nguyện của các vị truyền đạt lại?" Vị thần linh cai quản cây dừa nói:" các vị qua mấy ngày nữa sẽ gặp một số chuyện thần kỳ, khi đó các vị tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào. Kỳ thực các vị cũng giống như chúng tôi, chỉ có đều các vị đã đắc thân người, so với chúng tôi thì các vị may mắn hơn." Xuân Vũ nói "Ý của ông là nói chúng tôi cũng chịu rất nhiều cực khổ như vậy là vì tìm kiếm Sáng Thế Chủ mà đến phải không?" Hàn Tuyết vội nói " nhất định đúng là vậy rồi, phải không thần linh?" Thần linh mỉm cười, Thu Ý ở bên dược mặt không đổi, cô có điều suy tư muốn nói " trước khi triều đại nhà Minh bị diệt vong, tôi là phu nhân của một vị quan lớn, có một lần nghe thấy a hoàn trong nhà truyền nhau câu vè < Minh hướng đạo, dân hướng đạo, đạo xa xa, xa xa đạo, ai là chân đạo, ai là giả đạo, khi mạt kiếp thì càng hiểu rõ> Tôi hỏi một số A hoàn đó, những câu kia nghe được từ đâu? Họ nói nghe được từ một bà lão ở trong chợ, họ nghe cảm thấy rất vui liền học theo. Hôm nay nghe Thần linh nói như vậy, tôi cảm thấy chúng tôi khẳng định cũng nên đi tìm Sáng Thế Chủ, như vậy chúng tôi mới có thể kết duyên phận được ở lúc này, từ đó mới được cứu độ lúc Sáng Thế Chủ hồng truyền Đại Pháp ở nhân gian."

Thần Linh nói: " Kỳ thực bà lão đó cũng là nói với các vị tin tức này, bà ấy cũng là vị thần rất giỏi. Chỉ là lúc đó biến hóa thành một bà lão mà thôi. Xem ra ngộ tính của cô khá tốt. Các vị hãy đi tìm đi. Duyên phận giữa chúng ta là những điều đó." Nói xong vị Thần linh biến mất. Con chim đẹp đẽ nói: " Các vị nếu tìm được Ngài thì đừng quên báo chúng tôi một tiếng" . Nói xong liền bay đi.

Qua mấy hôm sau, họ lại gặp gần chục cây dừa ở một nơi khác, họ thấy mấy cây dừa này dường như khác những cây dừa khác, họ phân chia nhau tìm kiếm, kết quả tìm được 4 cây dừa có vết sẹo mờ mờ, trên từng cây có ghi mấy chữ : Thiên, Nhai, Hải, Giác.

Họ nghĩ " Thần tiên dùng mấy chữ này để điểm hóa chúng ta đến đâu tìm Sáng Thế Chủ đây? Chân trời góc bể rốt cuộc là ở nơi nào". Lại là Thu Ý đi nhiều biết nhiều, cô nói : "Thiên nhai là vùng biên của trời, tận cùng của đất cũng chính là ven biển, góc biển, ven biển kia là nơi có rất nhiều tảng đá" Nói tới đó, đột nhiên từ dưới đất xuất hiện thần thổ địa, thần thổ địa kinh ngạc nói:" Xem ra các vị ở đây đều ngộ tính rất tốt!" Hàn Tuyết nhìn thấy thần thổ địa mừng quá, cô vội vàng tới hỏi:"Thổ địa gia gia, có thể nói cho chúng con chân trời góc bể cụ thể ở nơi nào không?" Thần thổ địa cười nói:" Vừa may ta và vị thần quản lý chân trời góc bể là bạn bè, để ông ấy dẫn các vị đi được rồi." Nói xong thần thổ địa, cầm pháp khí chỉ một cái, một vị thần xuất hiện. Vị thần này nhìn thấy họ thì cười nói: Ta đã đợi các vị mãi. Ta phải nói với các vị rằng, các vị phải biết rõ chúng tôi từ cổ chí kim cho tới tương lai vốn mục đích cấp văn hóa chân trời góc bể là để cho mọi người hiểu rõ nhân gian không phải là nhà, nhà chân chính của con người là ở trên thiên thượng, hơn nữa con người có sinh lão bệnh tử và có các sự việc không như ý tồn tại, từ đó mà khiến họ tìm kiếm phương pháp để sinh mệnh có thể chân chính quay trở về. Tương lai ở đây sẽ có rất nhiều người đến, người ngộ tính tốt sẽ có thể thông qua lần sóng gió này mà minh bạch ý nghĩa nhân sinh, từ đó bắt đầu tìm kiếm Pháp, người ngộ tính không tốt thì chỉ như du ngoạn một chuyến mà thôi. Các vi khi đến thời được Sáng Thế Chủ cứu độ thì nhất định phải cố gắng , phải nhớ những lời tôi đã nói với mọi người.

Hàn Tuyết vội vàng nói:" hãy nói cho chúng tôi nên đi như thế nào đi?" Vị Thần kia nói:"Tôi lập tức đưa các vị đi." Nói xong họ liền xuất hiện tại một đống đá to bên bờ biển. Thần chỉ cho họ tảng đá có khắc chữ giống như "Chân trời" và "Nam thiên nhất trụ" ( cột trụ trời Nam Thiên) nói: " Mọi người cứ hai người một dùng tay phải sờ rồi phân biệt hai tảng đá này, nghe thấy tiếng gió không được mở mắt, đợi đến khi Thần bảo mở mắt thì hãy mở mắt. Nói xong thần liền biến mất.

Xuân Vũ và Thu Ý một nhóm, tay phải đặt trên tảng đá Nam thiên nhất trụ, Hàn Tuyết vì quan tâm đến Hạ Thụy mà chọn bà vào nhóm, họ cùng duỗi tay phải ra, đặt trên đá “chân trời”. Họ đều nhắm mắt, không lâu thì chỉ nghe tiếng gió bên tai, một lát thì cả hai nhóm
đã nhìn rõ được không gian khác.

Đầu tiên nói về Xuân Vũ và Thu Ý, khi họ tới không gian khác xong, họ cảm giác như có người khoác thêm cho họ chiếc áo, sau đó nghe thấy âm thanh nói:"Hai người có thể mở mắt được rồi" Hai người mở mắt nhìn, thì ra đây là một cung điện to lớn, một vị Thần uy nghiêm ngồi trong đó, hai người họ vì trước giờ chưa nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, nên họ vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vị Thần mỉm cười ra hiệu cho họ đứng lên, lúc đó Xuân Vũ và Thu Ý đều vô tình nhìn lại bản thân mình, thì ra chiếc áo khoác thêm là áo tiên rất đẹp. Xem dáng vẻ thích thú của hai người, vị Thần từ bi nói:"Vì hai người có thân người, tất cả trong cảnh giới cao (bao gồm tất cả sinh mệnh) đều có năng lượng, đều có thể tạo thành can nhiễu đối với thân thể hai người, cho nên đến đây phải cho hai người mặc tiên y để phân biệt, như vậy mới không bị phương hại đến thân thể hai người, đồng thời lại có thể khiến cho hai người nghe hiểu được ngôn ngữ ở đây.

Vị Thần này nói: "Hai người ở trên Thiên thượng đều có kết duyên lớn với nhân gian và với Sáng Thế Chủ, năm tháng sắp tới hai người còn phải cùng Ngài trải qua một số sự việc, ngay cả khi Sáng Thế Chủ truyền Pháp tại nhân gian này, cũng phải đồng nhất đối diện rất nhiều sự việc.Các người đến lúc đó trải nghiệm và tính cách, còn có nguồn gốc sinh mệnh và gánh vác khác nhau, nhưng nhất định phải giúp đỡ nhau, đừng có cố chấp vào những cái thuộc về bản thân mình trước đây, nhất định phải phối hợp tốt."

Thu Ý vội nói:"Vậy xin ngài nói cho chúng con Sáng Thế Chủ ở đâu để chúng con mới có thể tìm được?" Vị Thần nói " hai người chớ vội, cũng rất may, tôi biết Sáng Thế Chủ sắp tới sẽ qua đây, hai người trước tiên ở đây hãy quan sát tốt xung quanh." Hai người họ được các vị Thần khác dẫn đi du ngoạn cảnh giới ở đây. Những việc này chúng ta tạm thời không nhắc đến.

Lại nói đến Hạ Thụy và Hàn Tuyết, hai người họ tiến nhập vào một không gian tràn đầy năng lượng, tất cả ở đây đều là do các loại ánh sáng cấu thành, họ đến đây cũng được vị Thần khoác cho một màn hào quang, sau đó họ nhìn ra bên ngoài thông qua màn hào quang đó, mới có thể nhìn thấy hình thái tồn tại của vật thể và sinh mệnh.

Thần ở đây cũng nói với họ, tất cả chân trời góc bể ở đây đều là do Thần ( ở cảnh giới cao hơn) năm đó khi sáng tạo ra trời đất đã cố ý tạo như vậy rồi, sau đó được Thần an bài ở đây, rồi sau nữa một vị Nữ Thần tạo người chọn mấy tảng đá sau khi gia công kỹ lưỡng, khiến cho nó càng thích hợp để câu thông với năng lượng.

Trung thổ tương lai là nơi Đại Pháp hồng truyền, như vậy thì tất cả ở đây đều là vì việc này mà đặt định rồi. Vì nhân gian có cái lý tương sinh tương khắc, ở đó còn có rất nhiều thông đạo không gian không tốt, trong những đường thông đạo đó thường xuyên có ma quỷ và sinh mệnh bất hảo lai vãng.

Ở đây, không gian của Xuân Vũ, Thu Ý đều cấu thành đường liên kết giữa Trung thổ và không gian khác mà sinh mệnh tốt và năng lượng có thể tiến nhập vào. Đương nhiên loại thông đạo này ở phụ cận Trung Thổ có rất nhiều, nhưng tính chất và tác dụng là khác nhau.

Lúc đó Hàn Tuyết nói:"Chúng con có thể đến đâu để gặp Sáng Thế Chủ đây?" Có vị Thần nói" Một lát nữa hai người sẽ nhìn thấy Xuân Vũ và Thu Ý bọn họ, bốn người các vị sẽ nhìn thấy Sáng Thế Chủ" Bọn họ đã cùng nhau tham quan rất nhiều nơi ở đây. Cuối cùng được vị Thần ở đây đưa đến không gian của Xuân Vũ và Thu ý. Đương lúc 4 người họ gặp lại nhau, đang vui vẻ hỏi thăm nhau. Đương nhiên Hạ Thụy và Hàn Tuyết đến không gian đó, thì màn hào quang tự nhiên biến mất, thay vào đó họ cũng khoác tiên y trên thân.

Bọn họ cùng du ngoạn một lúc, chỉ nghe tiếng vị Thần nói:" Sáng Thế Chủ giá lâm" Chỉ nhìn thấy tầng thứ hoa, ánh sáng đại hiển, Sáng Thế Chủ với tư thế uy nghi vô hạn xuất hiện, chúng Thần đều quỳ xuống đất, cung nghênh Sáng Thế Chủ.

Sáng Thế Chủ từ bi nhìn mọi người chậm rãi nói:" Chư vị nhất định phải làm tốt công việc cần làm của mình, tương lai có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều khó khăn, chư vị đều phải giữ vững lời thệ ước của mình, hoàn thành sứ mệnh lịch sử."Hàn Tuyết đợi Sáng Thế Chủ nói xong, vội vàng trình bày tâm nguyện của vị Thần quản lý cây dừa, Sáng Thế Chủ nghe xong Ngài lại an bài rất nhiều phương diện khác rồi rời đi.

Bọn họ 4 người cũng được đưa về, trước khi được đưa về, vị Thần đưa họ về nghiêm túc nói:" Các người có thể có cơ duyên gặp Sáng Thế Chủ ở đây, cơ duyên này thật là hiếm có, khó gặp, các người sau khi về rồi thì nhất định phải trân quý nó, giữa các người thì phải phối hợp tốt, bản tính tự ngã đừng quá lớn. Các người duyên phận tuy ký kết tại chân trời góc bể nhưng mọi người khi đến thời đó nhất định phải nghĩ đến cả Trung thổ, thậm chí tất cả chúng sinh ở trần gian! hãy nhớ, hãy nhớ!

Đời này, Hàn Tuyết tuy ở xa ba người kia , nên phối hợp cũng tương đối ít, nhưng trong lòng họ đều liên kết với nhau. Xuân Vũ và Thu Ý hai người công tác cùng một chỗ. Xuân Vũ trong công tác cần cù chịu khó. Hạ Thụy một đời vất vả, khổ sở cuối đời, Xuân Vũ và Thu Ý (lúc đó còn có các học viên khác) tận tình chăm sóc, lúc đó thay Hạ Thụy cảm ơn họ. Hạ Thụy nhiều năm trước đã từng cùng Hàn Tuyết ở vùng biên của trời nói chuyện điện thoại, nói chuyện điện thoại xong nói:" Tôi cảm thấy duyên phận bao năm bị thất lạc nay nhận được lại rồi"

Vùng Hải Nam, trong thời gian Đại Pháp hồng truyền, dần dần trở thành "mỏ vàng" của người có tiền quốc tế, nhiều ông chủ và người nổi tiếng đều tập trung về Hải Nam, công viên Chân Trời Góc Bể trở thành nơi chụp hình đám cưới của lớp thanh niên thời thượng, trong dòng chảy cuồn cuộn của danh lợi, có bao nhiêu người có thể chân chính hiểu rõ được ý nghĩa thực sự của văn hóa của Chân Trời Góc Biển. Hy vọng độc giả bằng hữu có duyên đọc được bài này sẽ suy nghĩ một chút, ý nghĩa của sinh mệnh rốt cục là gì?

Đồng thời cùng lúc dịch bệnh viêm phổi cấp Vũ Hán đang tung hoành, hy vọng đồng bào Trung Quốc Đại Lục có thể nhìn rõ bộ mặt thật của tà đảng Trung Cộng, xin hãy vứt bỏ quan niệm và thành kiến, tìm hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, minh bạch đúng sai, khi gặp đại nạn, an toàn tính mệnh là trên hết, xin các vị hãy thành tâm niệm chín chữ ("Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân Thiện Nhẫn Hảo") niệm như vậy, các vị cũng không mất cái gì . Trời sẽ phù hộ đồng bào! Thần sẽ phù hộ Trung hoa!

Vào dịp tết, Hàn Tuyết (Thấm Hương) vốn viết bài thơ chúc mừng năm mới Người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp Sư phụ Lý Hồng Chí. Bởi vì bài này vốn thuộc loại có tính chất chúc tết, nên tôi dẫn ra đây biểu đạt chút cảm ân với chúng sinh.

Hồi Thiên môn

Đệ tử Đại Pháp: Thấm Hương

Mênh mang số trời đã định sẵn,
Chuyện cũ luân hồi đều có nguyên nhân.
Trằn trọc suy tính tưởng không rõ,
Vĩ đại Sư tôn khai thị thông.
Chuyện trước chỉ là tập vở kịch,
Tái tạo càn khôn là tôi và bạn.

Sư tôn hua tay chuyển Pháp Luân,
Cuối thời khảo nghiệm xem chúng sinh
Miệng ngậm đắng cay nhưng tâm tốt.
Gươm sắc miệng giảng chân tướng nghe.
Tái hồi thệ ước đinh ninh,
Vẫn cố gắng cứu người không dừng.
Chân Thiện Nhẫn ghi khắc trong tim,
Chúng đệ tử tiền đồ quang minh.
Chấp trước ngăn đường mê hỗn độn,
Đại Pháp khai mở thấy cổng trời
Thời mạt kiếp kinh định hồn phách
Lúc loạn thế bùn nhơ lẫn lộn
Khẩn tùy Sư tôn mau cứu người,
Thực hiện thệ ước về Thiên môn.

Giải thích:

1. Đá " Chân trời" được khắc do Trình Triết ở Tri châu Nhai châu khắc vào năm Ung Chính triều Thanh (1727 năm).

Đá "Góc bể" khắc vào thời kỳ Dân quốc kháng chiến do tư lệnh trấn thủ Quỳnh Nhai là Vương Nghị khắc. Đá "Nam thiên Nhất trụ" là do Phạm Văn Thệ ở Tri châu Nhai châu khắc vào năm Tuyên thống thứ nhất triều đại nhà Thanh (1909)

2. Truyền thuyết đá Nam thiên nhất trụ viết:" Nó là 1 đoạn của cột trụ chống trời mà Cộng công trong lúc nóng giận ở Bất Chu Sơn, đã làm gãy cột chống trời, khiến đất đứt đoạn" , sau đó nó được đưa đến đây làm cột chống trời Nam Thiên. Khi tôi đang viết loại bài những tảng đá" Nam Thiên nhất trụ", tôi tuyệt đối không biết là còn có những truyền thuyết như vậy. Xem ra rất nhiều truyền thuyết không phải là truyền thuyết đơn giản.

3. Bài viết này mượn tên của nhân vật chính có ý nghĩa ẩn dấu ở Xuân, Hạ, Thu, Đông, biểu đạt toàn bộ con dân của Thần đã có những trải nghiệm tương tự như thế. Mong rằng bạn trân quý.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/256669