Chân Trời Tìm Pháp: Giấy Cắt Của Quê Hương Dân Tộc Miêu


Hy Vọng Hồi Gia 33 phút đọc

Có thể thấy rằng dù một sinh mệnh ở nhân gian nhất thời đã từng làm những điều sai trái, nhưng trong họ đều có Phật tính cả đó. Bởi vì sinh mệnh đều vì Pháp mà đến!

Chân Trời Tìm Pháp: Giấy Cắt Của Quê Hương Dân Tộc Miêu

Bài viết: Thạch Phương Hành

Cắt giấy: Thấm Hương

[Zhengjian.org 23 tháng 2 năm 2020]

Trong thời khắc gặp nạn của cả dân tộc Trung Hoa, nhìn thấy những người vì dịch bệnh mà gặp nạn, mất đi sinh mạng, làm một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong lòng tôi vô cùng đau đớn.

Trước tiên xin cho phép tôi dùng tư cách là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để chia sẻ bài “ Trung thổ tình hoài” ( tình cảm với Trung Quốc) để dâng tặng cho hết thảy những người đang chịu ảnh hưởng của dịch bệnh. Chúng tôi nhất định cần nói minh bạch: chỉ có cự tuyệt chủ nghĩa Mác – Lênin, phân biệt rõ thiện – ác, chúng ta mới có thể vượt qua đại nạn phía trước.

Tình cảm với Trung thổ (2)

Tôi yêu đất nước Trung thổ (Trung Quốc)

Đó là quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên

Tôi yêu văn hóa Trung Nguyên,

Đó là tinh hoa của văn minh khoảng chừng 5000 năm.

Mặt trời mọc rồi lặn mất tăm, mùa xuân thưởng hoa đào mùa thu thưởng hoa cúc

Đàn ông cày, đàn bà dệt  may, trẻ nhỏ cười đùa, tích đức hành thiện hiểu rõ nhân quả.

Trang phục váy trắng tinh khôi, dạy bảo con, trợ giúp chồng , án tề mi.

Khi rảnh chơi đàn, đánh cờ rồi đọc sách, ngôi đình bầu bạn cùng bóng nước và mây trắng bay.

Quân tử khiêm nhường coi trọng nhân nghĩa, kính Trời hiểu mệnh rõ cổ kim, tu tâm dưỡng đức văn võ đạo.

Đất nước Trung thổ à, ký ức xa xưa gắn liền với bạn

Quê hương Trung Nguyên à, bạn lại để cho bao nhiêu cao sỹ đại đức tâm lượn lờ quanh giấc mộng.

Mang máng phong tục vùng quê thuần phác, giống như đã từng quen biết gần gũi thân thương.

Xưa kia Di Lặc thân yêu cùng vạn dân vui vẻ , ngày nay Đại Pháp đã bày ra hết thảy người đời vẫn còn mê.

Tháp Nhạn tường cố cung ở Tây An,, ai biết rõ Thái Tông đời này ở nơi đâu?

Cổ miếu của kinh thành ngắm ngoại ô, luân hồi sinh tử ngàn năm ai hiểu rõ?

Đất nước Trung Nguyên, cố hương qua đường!

Trung thổ đại địa, cố hương qua đường!

( tác giả, ca sĩ, diễn tấu đính kèm phần phụ lục phía dưới)

(Ảnh 1, cắt giấy Phúc oa : "Pháp Luân Đại Pháp hảo")
(Ảnh 2, Cắt giấy Phúc ngư: "Pháp Luân Đại Pháp hảo")

Bài viết này viết về hành trình tìm kiếm Pháp của gia đình ba người nhà Thấm Hương tại phía nam và phía tây Quý Châu.

Tôi đã viết bài "Nói về tranh cắt giấy" từ nhiều năm trước. Vào thời điểm đó, tôi chỉ nói rằng nghệ thuật cắt giấy đã được Thần truyền lại cho con người. Lần này, tôi sẽ nhân cơ hội này để đào sâu vào chủ đề này: bất kỳ kỹ năng nào của con người đều được Thần truyền lại cho con người, đồng thời nó đặt nền tảng cho một nền văn hóa lưu lại cho con người, đây là một phương diện; phương diện khác, Thần cũng là thông qua việc truyền thụ kỹ năng này khiến cho sinh mệnh đi trên con đường trở về nhà, cũng là một loại xúc tác khiến họ đi tìm Pháp.

Người ta nói rằng nguồn gốc của nghệ thuật cắt giấy có từ rất sớm, nhưng vì không có giấy vào thời đó, nên chỉ có thể tạo ra các hình vẽ và văn tự đúc trên kim loại. Sau khi xuất hiện giấy vào thời nhà Hán, nghệ thuật cắt giấy đã trở nên phổ cập. Sau này, khi nền văn minh của Trung Hoa ngày càng sâu rộng, nghệ thuật cắt giấy cũng ngày càng đa dạng.

Vào thời nhà Tống, Thấm Hương được sinh ra tại ven hồ ở thành phố Hưng Nghĩa, quận tự trị Bố Y Tộc Miêu của dân tộc Miêu ở phía tây nam tỉnh Quý Châu ngày nay. Bố của cô là người gốc Trung Nguyên. Vì trong gia đìnhgặp nạn, ông đã chạy chốn và được người dân địa phương thu nhận. Sau đó, ông kết hôn lấy vợ và sinh được một cô con gái.  Thế rồi cứ như vậy họ lập nghiệp ở nơi đây.

Bố cô có học vấn rất giỏi và ông còn có thể vẽ tranh, những điều đó rất được người dân địa phương tôn trọng. Mẹ cô rất khéo tay và có kỹ năng thêu may. Thấm Hương lớn lên trong môi trường này.

Bố của Thấm Hương đã từng vẽ một bức tranh đơn giản khi một vị khách đến nhà chơi. Vào thời điểm này, mẹ cô tình cờ lấy ra một miếng vải thô và muốn cắt nó ra để làm một thứ gì đó mà bà có thể sử dụng khi nào cần. Vì thấy bức vẽ rất thuận mắt, bà liền đem miếng vải thô cắt thành hình dáng bức tranh. Khi đó Thấm Hương ( lúc ấy 8 tuổi) chạy vào nhìn xem và mừng rỡ, cô ôm nó vào ngực và chạy mang đi để khoe với bố. Bố cô nhìn thấy miếng vải cắt hai mắt liền rực sáng: hình cắt đa diện này thật là thần kỳ, trông nó rất sống động. Vị khách đến nhà chơi còn vui mừng hơn, khi đó ông ấy lại bảo bố của Thấm Hương vẽ thêm mấy bức họa nữa để làm hình dáng cho miếng cắt. Vì lúc đó vải vóc có hạn, họ liền tìm một ít giấy, nào ngờ dùng tranh giấy khiến miếng giấy được cắt ra trông càng đẹp hơn. Vị khách kia sau đó đều đem những vật này đi, đương nhiên ông cũng không quên gửi lại một ít tiền.

Dần dần, gia đình họ bắt đầu hành nghề cắt giấy, và thu nhập của họ cũng dần tăng lên. Khi Thấm Hương mười sáu tuổi, một hôm, có một ông già luộm thuộm đến từ bên ngoài và dường như ông ấy đang say xỉn, và nằm ngoài cửa nhà cô. Cha cô đã dìu ông vào nằm trên giường trong nhà mình và để ông nghỉ ngơi cho khỏe. Quá nửa ngày người đó mới tỉnh rượu, tỉnh dậy người đó nói: "Tôi nghe nói rằng nghề cắt giấy của gia đình anh rất khấm khá, vậy tôi cần anh cắt cho tôi một miếng giấy vừa ý." 

Nói xong, ông lại ngủ thiếp đi.

Cả nhà đưa mắt nhìn nhau, không biết người này muốn cắt giấy kiểu gì. Sau đó, Thấm Hương nhanh nhảu khẽ nói: "hay là cắt cho ông ấy một “Bức tranh Thần Tiên say rượu được không ạ”.  

Cha cô nghĩ rằng cũng phải, vì vậy ông đã phác thảo nó bằng một cây bút, và mẹ cô cắt nó bằng kéo. Sau khi cắt xong, Thấm Hương đặt tờ giấy cắt lên bàn và đợi người say thức dậy.

Sau hai giờ, người đàn ông tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy, ông ấy hỏi: "Việc cắt giấy đã xong chưa?" Bố cô nói: "Nó ở trên bàn, không biết ông có hài lòng chứ?" Người đàn ông rất ưng ý sau khi xem nó. Sau đó, ông nói với Thấm Hương: "tiểu cô nương đi lấy cho ta một ít rượu được không nào?" Thấm Hương lúc đó nghĩ thầm: "Người đàn ông này thật kỳ lạ, chẳng lẽ ông thực sự là “ Tiên tửu” ?" Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn chạy đi lấy rượu mang tới. Người đàn ông nhấp một ngụm và nhìn về phía tranh cắt giấy "Thần Tiên say rượu", rồi thổi phun mạnh vào bức tranh.

Ngay khi cả nhà Thấm Hương đều rất bức xúc, tranh cắt giấy “Thần Tiên say rượu” liền có sức sống, nó biến lớn một chút, rồi biến thành cùng cỡ với người say kia, sau đó người say rượu nói với cả nhà Thấm Hương: “ các người khẳng định cảm thấy rất kỳ lạ, ta làm thế nào biến được tranh cắt giấy thành người chân thật? Bởi vì cả nhà các người có duyên với ta, cho nên ta mới dùng phương thức tranh cắt giấy này để nói cho các vị một chuyện vô cùng quan trọng.

Anh ( chỉ vào bố của Thấm Hương) từ Trung Nguyên đến đây, mặc dù chạy nạn mà qua đây nhưng cũng là thiên thượng an bài để anh đến nơi này phổ cập văn hóa Trung Nguyên, đề cao trình độ văn minh nơi đây. Văn hóa Trung Nguyên rất phát triển, hơn nữa Sáng Thế Chủ tương lai tại nhân gian cần truyền Pháp ở nơi đây, cũng chính là khiến cho con người vùng này tương lai đều có thể được Sáng Thế Chủ để mắt tới.

Ngày trước, ta đã an bài cho một vị khách nhân đến đây, chính là khiến cho các vị sáng tạo ra loại cơ duyên tranh cắt giấy này. Hôm nay ta thấy nghệ thuật tranh cắt giấy của các người đã thành thục rồi, liền qua đây kiểm tra một chút, ta thấy các người làm rất tốt, thế là ta bèn dùng phương thức của ta để biến giấy cắt trở lên có sự sống.

Biến nó trở lên sống để làm gì? Bởi vì tương lai Sáng Thế Chủ bắt đầu cần hồng truyền Đại Pháp của vũ trụ tại vùng Đông Bắc của Trung thổ, một số thế hệ trước khi truyền Pháp, Sáng Thế Chủ sẽ hóa thành các hình dáng khác nhau và cần kết duyên cùng với các sinh mệnh tương lai có thể đắc Pháp. Cả nhà các người tương lai đều có duyên được đích thân Sáng Thế Chủ truyền Pháp cứu độ. Như vậy vì để chân chính đắc Pháp trong tương lai, các người cần dùng loại phương thức cắt giấy này đi khắp nơi, điểm dừng chân của các người là ở bãi cỏ ở Uy Ninh. Dọc đường đi các người sẽ gặp rất nhiều khổ nạn, nhưng vì tương lai sẽ được đích thân Sáng Thế Chủ truyền độ, các người đi một chuyến này cũng là đáng giá đó. Nói không chừng sẽ gặp được cơ duyên nào đó!

Thấm Hương nghe xong rất vui, người trẻ tuổi thường thích trải nghiệm và mạo hiểm, cô lập tức khích lệ bố mẹ ngày hôm đó khởi hành. Dù sao thì kiến thức của bố mẹ cô rất rộng, họ liền nói với Thấm Hương: “trước hết chớ nóng vội, chúng ta cần hỏi lai lịch của vị “Tiên say” này đã”. Người kia nghe thấy vậy liền cười lớn: “ Ta ấy à, các người từng nghe về Xích Cước Đại Tiên chưa?”. Ta rất thân với ông ấy, các người cũng rất có duyên với ông ấy, ông ấy cũng muốn ghé qua thăm các người một chút”. Nói xong Xích Cước Đại Tiên liền nghênh ngang từ bên ngoài bước đến.

Bố mẹ của Thấm Hương vội vàng nhường chỗ cho Ông ngồi, Xích Cước Đại Tiên cũng không khách khí, Ông liền ngồi xuống và nói: “ duyên phận giữa chúng ta là được kết duyên từ thiên thượng, và bây giờ, hai ta chịu trách nhiệm đến đây nói với các người những điều này, duyên thắt vạn mối, vì vậy các người xuất hành lần này cũng là để kết duyên phận, vì để tương lai đắc Pháp cũng cần làm vài chuyện đặt nền tảng cho thật tốt.” Nói xong Xích Cước Đại Tiên cùng với vị “Tiên say rượu” ( ghi chú: Trong giới Thần Tiên không hề có ai được gọi là Thần Tiên say rượu,  đây chỉ là danh từ pha trò, vì vậy cái tên mới được đặt trong ngoặc kép) liền bước ra ngoài và bay lên trời. Trên không trung “Thần Tiên say rượu” nói thêm: “Miếng giấy cắt các người từng làm cho ta, nó ta đã từng được ta gia trì, trên đường đi nó sẽ khởi tác dụng thần kỳ không thể tưởng tượng được đó”. Nói xong hai vị Thần Tiên liền phiêu nhiên biến mất.

Cả nhà Thấm Hương gặp được cơ duyên này đều rất mừng, họ cẩn thận đem giấy cắt “Thần Tiên say rượu” bọc cần thận, sau đó họ còn đem theo rất nhiều lương khô cùng y phục và vật dụng, sáng sớm  hôm sau cả nhà từ biệt hàng xóm đi lên đường núi khúc khuỷu tiến về hướng bãi cỏ ở Uy Ninh 

Từ Hưng Nghĩa tới Uy Ninh, khoảng cách theo đường thẳng đến đó cũng không xa lắm, nhưng do nơi đây đều là vùng núi. Hơn nữa rất nhiều đều là thông trang của dân tộc thiểu số, và lại vẫn còn rất nhiều đoạn đường chưa được khai hoang. Cả nhà đi đường vô cùng gian nan.

Khi họ đi đến Phổ An, lương thực mang bên mình đã ăn hết, có một lũ người man rợ tới đó để bắt nạt bọn họ. Bố của Thấm Hương tận sức chống lại, nhưng cả nhà vẫn bị lũ người man rợ kia tóm bắt.

Khi họ bị bắt đến chân một sơn động, khi những người man rợ đó chuẩn bị ăn thịt bọn họ, mẹ của Thấm Hương liền nghĩ đến lời nói của hai vị Thần Tiên và miếng giấy cắt của vị “Thần Tiên say” kia, thế là bà nói với Thấm Hương: “ con gái con có mang theo miếng giấy cắt không?” Thấm Hương được mẹ nhắc nhở liền lập tức nhớ đến miếng giấy cắt từ khi rời nhà cô vẫn luôn mang theo bên thân. Vì họ đều bị trói, tay không cử động được, ngay lúc không biết phải làm thế nào. Một lát sau thủ lĩnh của lũ người man rợ đến, hắn nhìn ba người kỹ càng, thấy da thịt của Thấm Hương nõn nà, liền sai thủ hạ trước tiên đem nàng ra để nướng ăn, Thấm Hương không chịu, cô giãy giụa hết sức. Trong quá trình cô vùng vẫy, mảnh giấy cắt kia liền rơi ra. Chỉ thấy miếng giấy cắt kia dần dần biến lớn, và động đậy, rồi biến thành bộ dạng vị “Tiên say rượu” kia, ông há miệng thổi phun một cái, lũ người man rợ kia liền ngã xuống đất, mê mờ ngất đi, sau đó lại để cho cả nhà Thấm Hương chạy đi chỗ khác, ông ấy lại thổi phun một cái. Đợi khi gia đình Thấm Hương dời đi, người do miếng giấy cắt biến thành liền đem họ chạy trốn đến một hẻm đường mà người ngoài không biết đến ( để tránh gặp lũ người man rợ còn lại).

Sau khi họ đã đến vùng đất an toàn, người kia lại thu nhỏ về giống như hình dáng của miếng giấy cắt.

Về sau khi bọn họ đã tới thủy thành, vừa hay nơi đây đang tổ chức lễ hội dân tộc Miêu, người ở đó rất đông, rất náo nhiệt. Thấm Hương ưa thích sự náo nhiệt, thế là cô lôi kéo bố mẹ đi chơi cùng. Tại đây có người nhảy những điệu múa của dân tộc Miêu trông rất đẹp mắt. Những người dân tộc Miêu khác ở nơi đây cũng rất nhiều, Thấm Hương tuy vừa tới nơi này, nhưng cô cùng với mấy cô gái dân tộc Di đều rất thân thiết. Chơi với nhau chưa nhiều nhưng họ đã kết thân làm bè bạn.

Sau đó gia đình cô  cùng thưởng thức ẩm thực ở nơi đây. Nhưng sau khi ăn xong, họ lần lượt chìm sâu vào giấc ngủ. Đợi đến khi họ tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong một tòa lâu đài lớn. Người thủ lĩnh có bộ dạng là một viên ngoại khoảng 50 tuổi. Ông thấy cả nhà Thấm Hương đã tỉnh liền nói: “ Hoan nghênh cả nhà đến nơi này của tôi, hy vọng các người lượng thứ, các người khẳng định sẽ nghĩ tại sao tôi cần mời các vị qua đây đúng không? Bởi vì tôi có một đứa con trai vô cùng bất hiếu, trong ngày lễ hội của dân tộc Miêu, nó nhìn thấy cô nương của gia đình các vị, nó quay về liền khóc kể lể với tôi, khiến tôi phải nghĩ cách, và đành phải đưa ra hạ sách này. Mong các vị đừng để bụng. Nếu các vị nguyện ý, vậy chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng, còn nếu không nguyện ý, vậy thì các vị cần vào trong ngục tù ( nhà tù do tư nhân thiết lập).

Vì từng có kinh nghiệm khi trước, Thấm Hương biết rõ uy lực của giấy cắt “ Thần Tiên say rượu”, thế là cô cố tình nói: “ tôi đang lo trên người cũng đã không còn tiền, dọc đường đi có bữa no bữa đói, đã nếm chịu rất nhiều khổ cực, lần này tôi có thể được ở nơi này để ăn cơm. Tôi từng nghe nói 3 ngày nữa là ngày tốt,  vậy sau 3 ngày nữa tôi liền ở lại đây nhé”. Nói xong cô liền nháy mắt với bố mẹ, vị viên ngoại kia nghe xong liền nói: “ Tốt, vậy được, nhưng tôi sợ các người sẽ đổi ý, vậy như thế này, bố mẹ của cô nương trước hết cần áp giải vào nhà lao, cô nương cứ trở về phòng của mình, người hầu nhất định sẽ cho cô ăn no uống no. Sau ba ngày sẽ chuẩn bị cưới gả về nhà chồng”.

Vì bố mẹ của Thấm Hương cũng đã biết sự thần kỳ của giấy cắt “Thần Tiên say rượu, thế là họ liền nói với vị viên ngoại: chúng tôi cũng không hề từ chối.

Vị viên ngoại đó dặn bảo gia nhân đem nhốt bố mẹ Thấm Hương vào nhà lao, nhưng vẫn hầu hạ cơm nước cho họ chu đáo, Thấm Hương thì bị giam vào phòng giữa nhưng cô cũng được ăn uống hầu hạ chu đáo. Vì viên ngoại sợ cô bỏ chạy, liền tăng thêm số người canh chừng cô. Thấm Hương vốn dọc đường chịu rất nhiều khổ, được ở nơi đây cô ra sức tận tình đánh chén, sau đó ngả đầu xuống là ngủ. Vì trong tâm cô biết rõ, đến trước lúc động phòng mình lại sử dụng năng lực của “Thần Tiên say” là ổn.

Lại nói đến ngày thành thân kia, viên ngoại đưa Thấm Hương cùng bố mẹ cô trang điểm và mặc y phục lộng lẫy, rồi họ vui mừng hớn hở đưa cô dâu vào phòng động phòng. Tân nương tử được trang điểm xong trông vô cùng xinh đẹp, con trai của viên ngoại ở sân  trước để chiêu đãi bạn bè uống rượu, Thấm Hương mời bố mẹ vào phòng của mình ngồi một lát, sau đó bố của Thấm Hương lại nói với viên ngoại: “ ngày đại hỷ của bọn nhỏ, hy vọng viên ngoại có thể thưởng cho chúng tôi ít tiền và đồ ăn. Sau này đợi khi quay về quê hương chúng tôi cũng có thể sinh tồn.” Viên ngoại cười vui vẻ, cũng liền đáp ứng yêu cầu của họ. Khi gia đình họ đem hết thảy hậu sự hoàn tất, Thấm Hương âm thầm đem giấy cắt “ Thần Tiên say rượu” ra , chỉ thấy giấy cắt biến thành bộ dạng một bầu rượu, nó hướng tới nha hoàn cùng gia đinh đang qua lại tứ phía phun một hơi, khi ấy nha hoàn cùng gia đinh đều nằm ngủ gục. Gia đình Thấm Hương mượn cơ hội này liền chạy thoát ra ngoài. Sau đó Thấm Hương sợ viên ngoại sau khi phát hiện sẽ đem người đuổi bắt họ, cô liền nói với giấy cắt “Thần Tiên say rượu” : “ ông hãy biến hóa ra hình dáng ba người gia đình chúng tôi, để họ ở nơi đó yên ổn gia đình viên ngoại trước đi”.

Ngay sau đó con trai của viên ngoại bước vào phòng động phòng, gia đinh và nha hoàn cũng sớm đã tỉnh lại, cậu thấy trong phòng cũng không có gì khác thường, cậu liền vén khăn cô dâu lên, nhìn thấy tân nương tử xinh đẹp như vậy, thế này là an tâm rồi.

Khi trời sáng, cả nhà viên ngoại điểm danh thì phát hiện, có một gia đinh, một người dì cùng 1 đứa trẻ biến mất. Làm cách nào cũng không tìm được họ. Viên ngoại nghĩ: có lẽ những người kia có chuyện đi ra ngoài, và rồi ông cũng không hề nghĩ thêm nữa. Con trai của viên ngoại cũng phát hiện 1 hiện tượng kỳ lạ: cái nàng nương tử này nhìn rất xinh đẹp, vô cùng cần mẫn, biết điều, nhưng cứ khi tối đến chỉ cần cậu vừa bước  lên giường, nàng liền lập tức ngủ thiếp đi, 10 ngày sau viên ngoại phát hiện: gia đinh, người dì ( em vợ) cùng đứa bé kia đã tìm thấy, nhưng cô con dâu mới cùng bố mẹ cô không thấy đâu nữa. Đi khắp nơi cũng không tìm thấy, sau khi hàng xóm xung quanh nghe được chuyện, khiến cho sự tình càng trở lên kỳ bí. Những điều này tôi không nói chi tiết nữa.

Lại nói có một ngày sau khi trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng họ cũng đã đến được bãi cỏ ở Uy Ninh. Khi gia đình họ ở nơi đây, mẹ của Thấm Hương bảo nàng đem giấy cắt “ Thần Tiên say rượu” ra xem thật kỹ, bố của Thấm Hương nói đùa: “ Giấy Cắt à, ông ngoài việc phun cho mọi người mê , còn có bản sự nào khác không đó?”

Thấm Hương nghe thấy vậy cũng phì cười, cô cảm thấy vấn đề được hỏi này của bố cô cũng rất kỳ lạ. Nhưng cô cũng muốn biết giấy cắt “ Thần Tiên say rượu” rút cuộc còn có bản sự nào khác.

Chỉ thấy bản thân giấy cắt “ Thần Tiên say rượu” ở trên bàn lắc mình vài cái, sau đó nó nằm im không thấy động tĩnh gì hết.

Gia đình Thấm Hương đều đứng lặng nhìn . Trong chốc lát, một đám mây mù kéo đến, đưa cả gia đình Thấm Hương tiến vào trong một cảnh giới.

Ở trong đây họ gặp một đám Thần Tiên, những vị Thần Tiên này tựa như đang thảo luận về cách làm thế nào mới có thể gặp được Sáng Thế Chủ.

Sau đó Sáng Thế Chủ đã xuất hiện, chư Thần Tiên đều rất cao hứng. Sáng Thế Chủ cũng nói: “tương lai tại vùng đất Trung thổ nơi ấy sẽ có Đại Pháp hồng truyền, đến khi đó, nếu như muốn hạ xuống nhân gian rèn luyện lại một lần nữa, như vậy các vị sẽ được đích thân ta truyền độ”. Ngài lại nói “ sinh mệnh vì để tìm Pháp này, ở thiên thượng và nhân gian đều đã từng nếm rất nhiều khổ cực, hy vọng tương lai đến khi sinh mệnh đắc Pháp cần thật sự trân quý.” Ngài nói xong, cảnh giới này liền biến mất, gia đình Thấm Hương cũng tự nhiên bước ra khỏi cảnh giới đó, và họ lại quay đầu nhìn giấy cắt “ Thần Tiên say rượu, rồi miếng giấy cắt đó bay vút lên trời cao, sau đó biến mất từ từ.

Gia đình Thấm Hương định cư tại Uy Ninh, họ dùng nghề cắt giấy như trước để kiếm chút tiền, đáp ứng chi tiêu hàng ngày, và cũng dùng phương thức này để kết duyên cùng chúng sinh.

Về sau một người hàng xóm láng giềng của họ ở Nghĩa Hưng không biết tại sao lại đến đây, cả nhà họ đem câu chuyện giấy cắt khi xưa nói với ông ấy, sau khi ông ấy trở về liền nói chuyện này với mọi người, tất cả mọi người đều rất vui, đều trông ngóng thời tương lai Phật Pháp có thể phổ truyền đến nơi này.

Ý tứ sau cùng chính là thủ lĩnh của đám người man rợ và lão viên ngoại kia, không biết do đâu họ cũng nghe được câu chuyện giấy cắt của gia đình Thấm Hương xưa kia, và họ đều lũ lượt kéo tới thăm hỏi, và tỏ lòng xin lỗi, lúc rời đi, họ đều dặn dò nếu như tương lai nhà các vị http://www.zhengjian.org/node/99655

đắc Pháp, nhất định phải nói cho chúng tôi biết đó...

Có thể thấy rằng dù một sinh mệnh ở nhân gian nhất thời đã từng làm những điều sai trái, nhưng trong họ đều có Phật tính cả đó. Bởi vì sinh mệnh đều vì Pháp mà đến!

Đây chính là:

Nghệ thuật cắt giấy Thần Tiên truyền

Tìm Pháp Miêu hương phá hung ngoan

Nhất tâm chỉ vì niệm kiên trung

Đời này đắc Pháp dũng mãnh tiến về phía trước.

Phụ lục:

Bài "Cảm xúc Trung thổ" (1):

Tác giả / Thơ:  Tần Mộng Tô;

soạn nhạc: Tu Nhạc;

Biểu diễn: Khương Mẫn,

Đường link: Bài "Cảm xúc Trung thổ" (2):

Tác giả / Thơ:  Tần Mộng Tô;

soạn nhạc: Tu Nhạc;

Biểu diễn: Khương Mẫn,

Đường link: http://www.zhengjian.org/node/108863

 Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/257082