Ghi Chép Luân Hồi: Thánh Hoa Ở Hải Nam


Hy Vọng Hồi Gia 27 phút đọc

"Có một loại hoa được gọi là hoa Ưu Đàm Bà La, đó là loài hoa thiêng liêng của thiên giới, ở nhân gian ba ngàn năm mới nở một lần. Hoa này nở rộ có nghĩa là Chuyển Luân Thánh Vương (Phật Chủ) đã đến nhân gian, đến khi đó con hãy chú ý tìm ta".

Ghi Chép Luân Hồi: Thánh Hoa Ở Hải Nam

Tác giả: Thạch Phương Hành

[Zhengjian.com.org ngày 6 tháng 1 năm 2019]

Có vần thơ rằng:

Khu xa trần lộ hành bát thiên

Xuyên sơn khóa hải đáo thiên biên

Biểu diện vi bạn nhân trung sự

Hải giác thiên nhai tục tiền duyên!

Tạm dịch:

Lái xe trên con đường bụi bặm đến 8000 dặm

Băng núi, vượt biển đến chân trời

Bề mặt là để mọi người cùng làm việc

Chân trời góc bể tiếp tiền duyên!

Cả bốn chúng tôi lái xe đến Hải Nam lần này, mặc dù nói là vì công việc của một người bạn trong nhóm, hành trình hơn tám nghìn dặm, đi mất gần một tuần mới đến điểm cuối của hành trình, vì vậy chúng tôi rất kinh ngạc và vui mừng khi thấy hoa Ưu Đàm Bà La ba ngàn năm mới nở một lần xuất hiện trong sân nhà, trên sợi dây kẽm uốn lượn quanh cây quýt ! Đây đúng là cơ duyên vạn cổ.

Trong bốn người chúng tôi, chỉ có tôi và Tiểu Lạp là lần đầu tiên đến đây. Thật không bao giờ ngờ rằng Hải Nam sẽ cho chúng tôi một món quà gặp mặt ý nghĩa và thần thánh như vậy. Không chỉ vậy, vị thần ở đây còn sợ rằng chúng tôi lần đầu tiên đến đây không thể chịu được sự đón tiếp "nhiệt tình" như vậy. Trong vài ngày qua,  đã có cơn bão mạnh cấp bảy hoặc tám, và thời tiết trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. Những bông hoa Ưu Đàm này vẫn đang nở rộ trong gió.

Thực tế, từ khi bắt đầu cuộc hành trình, cũng chính là ở ngoài tám nghìn dặm, trên trời xanh phản ánh ra phong cảnh nhiệt đới của đảo Hải Nam, có hình dạng của biển, có hình dạng bãi biển, còn có cả những  đám mây hình cây dừa v.v.... Rất tráng lệ, thù thắng, khiến chúng tôi nhìn thật đã mắt, đồng thời đã có sự hiểu biết đại khái về phong thổ của Hải Nam.

Theo kinh sách Phật giáo, hoa Ưu Đàm Bà La cứ sau ba ngàn năm nở một lần, báo hiệu Chuyển Luân Thánh Vương xuất thế truyền Pháp. Vì vậy, ngày nay, khi chúng ta tận mắt nhìn thấy bông hoa này, đồng thời cũng nghe nói về cuộc bức hại tàn ác vô nhân đạo của ĐCSTQ đối với những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ vẫn dùng thiện tâm của họ nói với chúng ta về chân tướng, chúng ta không nên im lặng và thờ ơ. Trên có Đức Phật khai thị, dưới có những người tu luyện khải ngộ. Chúng ta thực sự cần phải  tĩnh tâm và gạt bỏ những ý tưởng và định kiến ​​khác nhau để nghĩ xem những gì họ nói là đúng hay không, đừng coi thường điều họ nói, đó mới là có trách nhiệm thực sự với tương lai của mình.

Ngày nay để minh bạch chân tướng, trên thực tế trong lịch sử luân hồi đều có sự an bài của số phận. Lấy trường hợp nhìn thấy bông hoa Ưu Đàm Bà La mà nói, một bông hoa thần thánh và thánh khiết như vậy không phải là thứ bạn muốn thấy là có thể thấy. Không chỉ là 3000 năm mới nở một lần. Nếu muốn gặp được, tất cả chỉ dựa vào duyên phận.

Trong bài viết này, tôi sẽ viết một điều gì đó liên quan đến Hoa Ưu Đàm Bà La, hy vọng  rằng bài viết sẽ có được sự đồng cảm từ trái tim của mọi người.

Vào giữa và cuối thời Bắc Tống, vì triều đình thường bị cuốn vào " các cuộc đấu tranh của đảng phái", nó đã gây ra xích mích nội bộ nghiêm trọng, và giao tranh liên tục xảy ra với Tây Hạ và nước Liêu. Tiền cống nạp hàng năm, gian thần nắm quyền, dân chúng điêu linh. Một số các quan chức nổi tiếng như Âu Dương Tu, Tô Đông Pha và Tư Mã Quang, Vương An Thạch v.v ... đều bị ảnh hưởng liên lụy.

Mặc dù nhà Tống nghèo và yếu, nhưng có những điểm tốt mà các triều đại khác không có, đó là họ duy trì nguyên tắc "không giết các sĩ phu". Như Tô Đông Pha không được Đảng mới và Đảng cũ chấp nhận trong triều đình, ông đã hai lần bị bãi miễn chức vụ và lưu đày, nhưng sau tất cả, Hoàng đế đã không giết ông. Nhưng ngay cả như vậy, những người như Tô Đông Pha cũng trải qua một số khổ nạn.

Mặc dù mấy người trong bài viết này tuy chức quan không lớn, nhưng đều vì đắc tội với nhà cầm quyền mà tất cả đều bị lưu đày đến Hải Nam. Bởi vì họ không được coi là danh sĩ vào thời điểm đó, và một lý do quan trọng hơn là trước khi họ được hộ tống đến Hải Khẩu, quân Kim đã công phá đô thành Biện Lương, Giang Sơn Tống Thất đang ở trong cơn bão, và tin tức sau đó đã được truyền đến. Họ cũng nhìn thấy được ân oán của con người, và cuối cùng đã ẩn cư. Do đó, trong danh sĩ địa phương ở Hải Nam thậm chí không thể tìm thấy tên tuổi của họ.

Để thuận tiện cho việc viết lách, trước tiên chúng tôi gọi bốn người theo độ tuổi của họ: Đại Thành, Viên Kiệt, Tiểu Vũ, Tiểu lạp. Bốn người họ đến từ những nơi khác nhau, nhưng tất cả đều bị giáng chức ở Hải Nam, họ cũng tạo ra một cuộc tương ngộ ở Hải Khẩu.

Vào thời điểm đó, trời làm mưa to, lại thêm gió lớn. Ở nơi lưu đày tạm thời này, họ trước tiên hàn huyên một lát. Vì gặp mưa to gió lớn, bốn người không thể đi đến nơi lưu đày (miền trung và nam đảo Hải Nam) họ đành dừng lại ở đây hơn mười ngày, trong những ngày đó bốn người họ trong lúc cùng nhau nói chuyện cảm thấy rất hợp nhau, và họ đã trở thành những người bạn tốt, ước hẹn sẽ chăm sóc lẫn nhau.

Sau khi thời tiết quang đãng, người từ phía bờ kia đến nói rằng nhà Tống đã bị nước Kim tiêu diệt. Hầu hết các binh lính áp tải bốn người đã trở về đất liền. Chỉ có hai người cảm thấy rằng những người được hộ tống dọc đường là người rất nhân nghĩa. Đồng thời cảm thấy vào lúc nước mất nhà tan này, việc quay trở về không có ý nghĩa gì, vì vậy họ quyết định ở lại với 4 người .

Vào thời điểm đó, đảo Hải Nam có rất nhiều thảm thực vật và sương mù dày đặc, và mọi người rất khó thích ứng khi lần đầu tiên đến đây, họ bị ngã bệnh là chuyện thường. Một trong hai binh lính ở lại đã bị bệnh chết. Mọi người đều buồn. Người còn lại tên là Phúc Điền rất hợp với bốn người.

Bốn người này không thích hợp với thời tiết nóng ẩm ở Hải Nam lúc ban đầu và họ thường xuyên bị bệnh, nhưng khi họ nghĩ về nỗi buồn của nước mất nhà tan, họ không muốn trở về đất liền, vì vậy họ đã vượt qua khó khăn. Sau khoảng hai năm, họ dần thích nghi với cuộc sống ở Hải Nam.

Không có sự canh phòng và giám sát, năm người họ cùng nhau đi dạo trên đảo. Một ngày nọ, họ đến ranh giới gần Lâm Cao (nay là tên địa danh). Bốn người trong số họ có những giấc mơ khác nhau: Đại Thành mơ thấy rằng ở phía đông đảo Hải Nam có một ngôi bảo tháp lung linh lấp lánh, Viên Kiệt mơ thấy một vị Thần ở phía nam nhìn anh ta với một nụ cười, Tiểu Vũ mơ thấy một người nông dân ở phương tây vẫy tay gọi anh ta, còn Tiểu Lạp mơ thấy một nhóm trẻ em cố giữ anh lại để cùng chơi đùa. Chỉ có Phúc Điền không mơ giấc mơ kỳ lạ nào.

Viên Kiệt là người hay có ý kiến nhất trong số năm người, anh cho biết: "Xem ra từ bốn giấc mơ khác nhau mà chúng ta đã cùng mơ, dường như tất cả chúng ta đều có duyên phận khác nhau cần phải làm cho rõ, chúng ta sẽ tách nhau ra ở đây và từng người sẽ du ngoạn Hải Nam, sau hai năm, chúng ta sẽ gặp nhau ở trên đỉnh núi Ngũ Chỉ. " Còn Phúc Điền nói, tôi sẽ đến núi Ngũ Chỉ và đợi mọi người trước, không gặp không về.

Thế là mọi người liền bước vào hành trình tìm kiếm giấc mơ. Nói là đi "Tìm mộng", nhưng không ai trong họ quá coi trọng giấc mơ, họ chỉ muốn nhân cơ hội này để du ngoạn một mình xem sao.

Đại Thành khi thì đi bộ về phía đông dọc theo bờ biển, khi thì đi trên đất liền và có khi anh đến cảng Thanh Lan (địa danh hiện nay), anh nhìn ra biển sóng nước cuộn trào, ngược lại bến cảng tĩnh mịch và yên bình, trong lòng rất là vui, thế là anh quyết định sống ở đây. Sáng sớm hôm sau, anh một mình ra biển, vì mặt trời vẫn chưa mọc hoàn toàn, chính lúc đó, mấy tòa tháp rất to và lung linh từ từ xuất hiện trên biển. Anh chợt nghĩ về giấc mơ của mình và cảm thấy thật không thể tin được!

Các tòa tháp đang dần hiện lên, khi nó sắp đến đỉnh đầu của anh, các tòa tháp lung linh khác đều biến thành nhỏ hơn. Chỉ có một tòa tháp trở nên càng lúc càng lớn, và từ từ hạ xuống, dừng lại trước mặt anh. Chỉ nhìn thấy cánh cửa mở ra, và có một vị Phật đang ngồi ở đó rất uy nghi. (Ghi chú: Không phải bảo Phật được nói đến trong Phật giáo) Đại Thành chưa từng thấy cảnh tượng thù thắng như thế bao giờ, anh  vội vã quỳ xuống và không dám nhìn lên.

Vị Phật nói: "Ta ban cho con một giấc mơ và để con tìm đến đây bởi vì ta và con có duyên và gần một ngàn năm sau, con sẽ gặp một cơ duyên vạn cổ, khi đó con  phải làm tốt!" Đại Thành nghe xong vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh quá hồi hộp, nên đã không nói lên lời. Vị Phật mỉm cười: "Đến khi đó con sẽ được Phật Chủ đích thân truyền độ". Đại Thành nghe thấy thế anh càng ngạc nhiên hơn, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu. Vị Phật một lần nữa khai thị: "Có một loại hoa được gọi là hoa Ưu Đàm Bà La, đó là loài hoa thiêng liêng của thiên giới, ở nhân gian ba ngàn năm mới nở một lần. Hoa này nở rộ có nghĩa là Chuyển Luân Thánh Vương (Phật Chủ) đã đến nhân gian, đến khi đó con hãy chú ý tìm ta". Nói xong không chờ  Đại Thành nói gì, cánh cổng từ từ khép lại và vị Phật cùng với tòa tháp lung linh từ từ bay lên bầu trời và biến mất. Đại Thành quỳ trên mặt đất một lúc, cho đến lúc có người hỏi anh tại sao anh lại quỳ ở đây? Anh ấy mới hoàn hồn. Anh đứng dậy và đi từng bước về phía núi Ngũ Chỉ. Trên đường đi anh gặp rất nhiều chuyện khác, tôi sẽ không đi vào chi tiết.

Hãy nói về Viên Kiệt, trên đường đi, anh nếm gió nằm sương mới đến được cực nam của đảo Hải Nam, hiện nó là vị trí của Công viên Chân trời góc bể của Tam Á. Nhìn về biển cả mênh mông, lòng anh tràn ngập cảm xúc. Tại đây, anh đã gặp một số ngư dân địa phương, và dần dần anh trở thành bạn với những ngư dân này.

Bởi vì khi đó nơi đây vẫn còn rất lạc hậu, hầu hết mọi người không thể đến trường. Anh ấy không có gì để làm, vì vậy anh tình nguyện dạy cho người lớn và trẻ em học chữ. Cứ như thế trôi qua ba, bốn tháng. Một ngày nọ, không biết một ông già đến từ đâu, ông cũng ngồi lại và trao đổi một số điều với anh. Ông cũng nói ra những gì mình đã học được.

Kiến thức và lời nói của ông lão không tầm thường, rất có trình độ, ông cũng rất vui tính. Vì vậy, anh cố tình đưa ra một số chủ đề khó khăn, mới đầu ông lão vẫn có thể ứng phó, nhưng sau đó ông ấy không thể trả lời các câu hỏi khó. Ngộ tính của ông ấy rất tốt và Viên Kiện cảm thấy rằng ông lão là một người uyên bác. Vì vậy, anh đã học hỏi từ ông một số điều.Theo thời gian, hai người đã trở nên tâm đầu ý hợp.

Sau vài tháng, ông lão nói: "Tôi sẽ ra đi, cậu phải tự chăm sóc bản thân mình. Thực tế, những điều tôi dạy cậu trong cuộc sống này không hữu ích lắm, chỉ là tạo sợi dây nhân duyên mà thôi. Gần một ngàn năm sau, sẽ có một Sư phụ thực sự đến dạy cậu, và thậm chí cậu có thể học được phương pháp hoàn toàn thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử. 

" Có dấu hiệu nào báo trước khi vị thầy ấy xuất hiện không?". Viên Kiệt hỏi.

 "Đến khi đó có một loài hoa gọi là Thiên giới thánh hoa Ưu Đàm Bà La khai nở ". Ông lão trả lời.

Viên Kiệt lại hỏi: "Vậy tôi có thể xem trước không?" 

"Hãy tìm Phúc Kiến". Sau khi ông lão nói xong câu này, hai chân ông từ từ nhấc lên khỏi mặt đất bay lên và nhìn Viên Kiệt với một nụ cười. Viên Kiệt vỗ vào đầu, ông lão này không phải là người trong giấc mơ của tôi hay sao! Mặc dù trông hơi khác một chút, có lẽ là ông ấy không cho phép mình nhận ra ông ngay lập tức, mà cố tình biến hóa chăng! Viên Kiệt chắp tay hành lễ và nói to: "Học trò sẽ ghi nhớ những lời dạy của Trưởng bối". Nói xong, anh thu xếp công việc dạy học và đến núi Ngũ Chỉ cho kịp cuộc hẹn hai năm.

Tiểu Vũ cảm thấy rằng tất cả những điều mình gặp trên đường là những điều thông thường, không có gì đặc biệt. Anh đã gặp một người nông dân gần Xương Hóa (tên địa danh) đang cày ruộng. Anh ấy đã đi ngang qua. Người nông dân vẫy gọi anh quay trở lại. Trong cuộc trò chuyện, người nông dân hỏi anh quê ở đâu và làm thế nào anh ấy đến được đảo Hải Nam, và bây giờ anh muốn đến đâu. Anh liền trả lời từng câu, người nông dân mỉm cười: "Mặc dù cậu đã bị lưu đày đến đây, nhưng cậu lại có thể gặp một mối nhân duyên kỳ lạ ở đây". Tiểu Vũ không hiểu, người nông dân cũng không nói nhiều, và ông lại cúi đầu làm việc tiếp. Tiểu Vũ đành phải đứng dậy cáo biệt, và tiếp tục con đường của mình.

Tiểu Lạp bởi vì là ít tuổi nhất trong số năm người, nên vẫn giữ sự hồn nhiên như trẻ con. Trên đường đi nhìn thấy trẻ con nhà nào cậu cũng muốn bế bồng và đùa giỡn với chúng một chút. Một lần, khi cậu bắt gặp một nhóm trẻ em đang chơi đùa, cậu vốn đứng ngoài quan sát, một lúc sau trái lại lại bị bọn trẻ lôi vào chơi cùng.

Trong khi chơi không biết tại sao, một đứa trẻ lớn hơn cứ luôn miệng nói: "Một ngàn năm sau, Thánh hoa khai nở, Thánh Vương đến, thoát phàm thai, phải trân quý, đừng chần chừ".  Đứa trẻ lớn vừa đọc một câu, bọn trẻ con đều vui vẻ đồng thanh đọc theo, Tiểu Lạp cũng đọc theo. Lúc đó cậu cũng chỉ cảm thấy đọc chơi cho vui và không suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Phúc Điền là một người rất chuyên tâm, cho nên anh là người đầu tiên đến núi Ngũ Chỉ. Tại đây, anh đã dựng một túp lều và định cư dưới núi.

Một ngày nọ, Phúc Điền đi bộ ra ngoài, khi trở về anh gặp một người phụ nữ xinh đẹp, mỹ nhân này đã quyến rũ anh, nhưng anh ấy không nói gì. Người đẹp không có cách nào bèn bỏ đi; vài ngày sau anh lại gặp một người rất giàu, gặp Phúc Điền người đó liền lấy ra rất nhiều bạc tặng anh nhưng anh  liền từ chối. Sau đó, anh lại gặp một người ăn xin dường như đã không được ăn trong nhiều ngày. Anh đã vui vẻ giữ người đó ở lại. Sau một vài tháng, người ăn xin đã để lại cho Phúc Điền một hộp nhỏ trước khi người đó rời đi. Đồng thời người ăn xin cũng dặn dò Phúc Điền, đợi khi 4 người kia đến đông đủ anh hãy mở chiếc hộp trên đỉnh núi Ngũ Chỉ, đừng mở sớm.

Nói tóm lại, khi Đại Thành, Viên Kiệt, Tiểu Vũ và Tiểu Lạp  cùng đến núi Ngũ Chỉ và tìm thấy Phúc Điền, tất cả họ đều tự kể lại trải nghiệm của mình, và mọi người đều kinh ngạc. Sau khi nghe lời kể của mọi người, ấn tượng nhất là Tiểu Lạp, mãi cho đến lúc đó, cậu ấy mới hiểu ý nghĩa của những câu hát của tụi trẻ.

Khi mọi người cẩn thận mang chiếc hộp lên đỉnh núi Ngũ Chỉ và mở chiếc hộp ra, họ thấy một đám hoa nhỏ màu trắng bên trong, những bông hoa này bắt đầu nở rộng liên tục khi được ánh sáng chiếu vào, một lúc sau, nó trở nên long lanh trong vắt, cánh hoa, nhụy hoa nhìn rất rõ ràng. Viên Kiệt  bất ngờ tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ đây là bông hoa Ưu Đàm Bà La trong truyền thuyết? Loài hoa này 3.000 năm mới nở một lần, đó là sự từ bi bác ái của thiên thượng, đã để chúng ta được xem trước loài hoa này!" Mọi người nghe xong, nước mắt đều đầm đìa, họ quỳ bằng cả hai gối, rồi ngửa mặt lên trời thề: "Một nghìn năm sau, nhất định chúng con phải theo Phật Chủ nỗ lực rất nhiều trên con đường tu luyện, và không phụ lòng mong mỏi của các chúng sinh của chúng con trong luân hồi !"

Sau khi phát nguyện xong, cụm hoa Ưu Đàm Ba La không ngừng bay lên không trung, rồi chúng dần dần mờ đi, và không lâu sau thì chúng biến mất hoàn toàn, không thể nhìn thấy nữa.

Mọi người cùng nhau thảo luận rằng ở trần thế không có gì đáng để họ lưu luyến, vì vậy họ dứt khoát muốn ẩn cư ở núi Ngũ Chỉ, sống cho đến hết đời.

Đó chính là:

            Nhân vi bị biếm lạc Hải Nam

            Phong vũ giao gia triều đại hoán

            Hạnh đắc Thần nhân lai điểm hóa

            Ngũ chỉ sơn thượng kiến cơ duyên!

Tạm dịch: 

Bởi vì bị giáng đến Hải Nam,

Gió mưa cùng với triều đại thay đổi,

May thay, Thần nhân đến điểm hóa,

Trên núi Ngũ Chỉ thấy kỳ duyên!

Giải thích:

1. Do giới hạn của các pixel và địa điểm chụp, các bức ảnh chụp hoa Ưu Đàm Bà La không rõ lắm. Nếu bạn nhìn thật kỹ vào những bông hoa bằng mắt thường, bạn có thể nhìn thấy những cánh hoa.

2. Ban đầu chúng tôi có bốn người trên đường đi. Sau khi chúng tôi đến Hải Nam, lại có thêm một người khác. Năm người chúng tôi đã chứng kiến ​​tất cả sự việc này.

3. Bởi vì các nhân vật trong bài viết này rất rõ ràng, không có sự tương ứng một-một.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/248904