Cách chữa bệnh dịch thiện lương


Ngọc Minh 33 phút đọc

Nhắc về đại bệnh dịch, tôi vẫn luôn nhớ hai câu chuyện rất ấn tượng, nó có thể khiến mọi người hiểu được sự khủng khiếp của bệnh dịch, và lại nó còn có thể khiến người ta biết rõ cách làm thế nào để tránh khỏi thảm họa khủng khiếp này.

Cách chữa bệnh dịch thiện lương

Tác giả: Kính Chỉ

[Zhengjian.org ngày 31 tháng 1 năm 2020]

Nhắc về  đại bệnh dịch, tôi vẫn luôn nhớ hai câu chuyện rất ấn tượng, nó có thể khiến mọi người hiểu được sự khủng khiếp của bệnh dịch, và lại nó còn có thể khiến người ta biết rõ cách làm thế nào để tránh khỏi thảm họa khủng khiếp này.

Bệnh dịch có quy mô lớn nhất trong lịch sử là bệnh dịch mà người La Mã cổ đại  từng phải gánh chịu. Bênh dịch đã kéo dài trước sau hơn 400 năm và trong lịch sử  của bệnh dịch hạch kéo dài 400 năm đó, đã có tới 300 năm đế quốc La Mã cổ đại đàn áp Cơ Đốc giáo. Từ năm 54 đến 68 sau Công nguyên, hoàng đế La Mã Nero đã cố tình đốt cháy thành Rome và sau đó hắn giá họa cho các tín đồ Cơ Đốc. Để khuấy động tình cảm chống lại Cơ Đốc giáo của nhân dân, Nero đã chỉ đạo một số lý luận gia bịa đặt rất nhiều tin đồn nhắm vào Cơ Đốc giáo và đem đổ dồn hết thảy mọi tệ nạn của xã hội La Mã cổ đại lên cho tín đồ Cơ Đốc giáo. Nero còn ra lệnh cho ném rất nhiều tín đồ Cơ Đốc giáo vào đấu trường, và bọn quý tộc La Mã đã cười như điên khi chứng kiến những người này bị mãnh thú xé xác chết tươi giữa ban ngày. Hắn thậm chí còn ra lệnh cho kẻ tùy tùng bó trói nhiều tín đồ Cơ Đốc cùng cỏ khô lại một chỗ, xếp thành hàng trong sân vườn để làm thành bó đuốc, sau đó đốt cháy chúng vào ban đêm để chiếu sáng bữa tiệc của hoàng đế. Sáu mươi năm sau, tức là vào năm 125 sau Công nguyên, bệnh đại dịch đầu tiên của Orosius xảy ra ở La Mã, cướp đi tính mạng của một triệu người. Mặc dù vậy, đế chế La Mã cổ đại vẫn không từ bỏ pháp lệnh bức hại tín đồ Cơ Đốc. Bốn mươi năm sau, tức vào năm 166 sau Công nguyên, La Mã phát sinh đợt đại dịch thứ hai. "Mỗi ngày 2.000 người chết và hoàng đế Marcus Aurelius cũng không thể may mắn thoát khỏi cái chết này. Dân số La Mã đã giảm bởi một phần ba và số quân sĩ trai tráng trong lâu đài đã chết một nửa." 80 năm sau, tức vào năm 250 sau Công nguyên, Lord Desius ban hành sắc lệnh. Hắn ra lệnh cho các tín đồ Cơ Đốc buộc phải từ bỏ đức tin của họ vào ngày đã định, nếu không họ sẽ bị thống đốc thẩm phán ở địa phương phán xét. Các quan chức chính phủ là tín đồ Cơ Đốc có người hoặc bị trừng phạt làm nô lệ hoặc bị tịch thu gia sản, những người kiên định  nhất thì bị xử tử. Đối với dân thường, tình cảnh thậm chí còn bi thảm hơn.  Thời gian khoảng cách của dịch bệnh lần này rất ngắn, cùng năm đó, La Mã bắt đầu xuất hiện đợt đại dịch thứ ba, ước chừng giết chết khoảng 5.000 người mỗi ngày, đợt dịch đã ảnh hưởng đến toàn bộ La Mã và tình hình này kéo dài trong 16 năm. Tuy nhiên, hoàng đế La Mã vẫn không phản tỉnh với những sai lầm của mình. Vào năm 303 sau Công nguyên, Hoàng đế Diocletian lại ban hành một sắc lệnh khác và bắt đầu " chính quyền Đế quốc La Mã phát động cuộc đàn áp tôn giáo lớn nhất ", rất nhiều giáo hội bị phá hủy, kinh thánh bị tịch thu và rất nhiều giáo sĩ bị đồ sát tàn bạo. Cùng với sự đàn áp các tín đồ Cơ Đốc, Đế quốc La Mã liên tục bị tấn công bởi thiên tai và bệnh dịch, và tình hình kinh tế không ngừng xấu đi. Các bộ lạc German và Đế quốc Ba Tư cũng bắt đầu xâm chiếm các vùng xa xôi, và Đế chế La Mã đang suy tàn. Năm 542 sau Công nguyên, La Mã bắt đầu đợt đại dịch thứ tư và cá nhân nhà sử học Iva Griers đã trải qua sự trừng phạt cuối triệt để mang tính chấm dứt này. Sức mạnh của trận đại dịch đã lan rộng ảnh hưởng khắp châu Âu. Đế chế La Mã hùng mạnh đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đế chế  La Mã xem ra hùng mạnh, giang sơn thành đồng , cũng đã bị phá hủy hoàn toàn trong bệnh dịch. Trung Quốc cũng có lịch sử dịch bệnh được lưu hành từ thời cổ đại cho đến hiện tại. Tuy nhiên, nhiều vị hoàng đế vì kính Trời tín Thần, do đó bênh dịch thường có thể được khống chế và tiêu trừ. Có một câu chuyện về Ông Trời khiển trách khiến mọi người có ấn tượng rất sâu sắc.

Tấn Vân là người triều Minh. Khi ông đạt được công danh, ông dậy sớm vào ngày tết đầu năm, rồi bước ra ngoài và gặp rất nhiều đại quỷ có hình thể diện mạo dữ tợn, thế là ông lớn giọng hỏi chúng nguyên nhân, bọn quỷ đáp lời: “ loài quỷ bọn tôi, mỗi dịp đầu năm đều tới nhân gian reo giắc tình hình dịch bệnh.”

Tấn Vân nói: “ nhà ta cũng bị sao?” Quỷ nói: “ không hề.” Tấn Vân nói: “vì sao nhà ta được miễn tránh dịch bệnh?”

Quỷ nói: “ Ba đời nhà ngài tích đức, thấy người làm việc ác liền ngăn cản, có biểu hiện làm việc thiện nên được khen ngợi, con cháu sẽ đạt được danh vọng, địa vị xã hội, chúng tôi sao dám tiến vào?” Nói xong chúng liền biến mất. Năm đó bệnh dịch hoành hành, nhưng chỉ mỗi gia đình Tấn Vân không việc gì cả.

Quan sát sự khủng khiếp của bệnh dịch phát sinh ở Trung Quốc hiện nay dưới dạng dịch virus Corona xảy ra là biết liền, nhưng cổ nhân của chúng ta lại có thể chỉ cho chúng ta cách tốt nhất để tránh bệnh dịch, đó là hành thiện tích đức. Lão tổ Trần Đoàn có viết: bị bệnh dịch mà chết không phải do vận mệnh, mà là do mắng Trời chửi Đất. Điều này có nghĩa là sự tồn vong của sinh mệnh khi bệnh dịch xảy ra không phải là vì may mắn hay xui xẻo của vận mệnh, mà là vì nhân loại mạo phạm trời đất thần linh, đó là nguyên nhân chính lưu hành của đại dịch bệnh khủng khiếp. Bạn có thể sống an toàn trong đợt dịch bệnh này hay không là có liên quan tới thái độ của bạn với trời đất thần linh. Do đó, những người tích đức hành thiện có thể tránh miễn được bệnh dịch tới gõ cửa nhà. Các hoàng đế cổ đại gặp phải bệnh dịch lạ, liền xuống chiếu trách tội mình, họ cầu nguyện chỉ bản thân mình bị chịu phạt, còn dân chúng trong thiên hạ sẽ được miễn tội an toàn, họ lấy đức để che chở thương sinh, và liền có thể trừ bỏ ôn dịch, phổ độ tết thế thiên hạ.

Trong nhiều lần phát sinh dịch bệnh trong lịch sử,  có chuyên gia đã phân tích và phát hiện ra rằng nhiều bệnh dịch có nguồn gốc từ động vật và lây sang người. Chúng lan rộng khắp thành phố, đất nước và thế giới qua những con đường lây nhiễm nhất định. Vì vậy, mọi người đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với bệnh dịch. Giống như bệnh dịch ở Trung Quốc ngày nay, chính quyền địa phương, chính phủ và các chuyên gia đưa ra nhiều kế hoạch ứng phó khẩn cấp, rửa tay thường xuyên, họ giảng về việc giữ vệ sinh, không đi đến những nơi đông người, không ăn động vật hoang dã và cách ly những người có dấu hiệu bị bệnh để điều trị. Và để ngăn ngừa bênh dịch lây lan họ còn đóng cửa thành phố. Những phương pháp này đều ức chế sự lây lan của virus đến một mức độ nào đó. Các chuyên gia y tế trên cả nước cũng đang tích cực nghiên cứu các cách để tiêu diệt virus. Tuy nhiên, những vấn đề này đều là giải quyết ở phương diện vật chất bề mặt. Cơ thể vật chất và ý thức tinh thần cùng tồn tại trong cơ thể con người. Trong nhiều trường hợp, tinh thần con người cũng có thể ảnh hưởng đến cơ thể vật chất. Vật chất và tinh thần ảnh hưởng lẫn nhau. Sau khi đọc rất nhiều báo cáo về bệnh dịch hạch, rất ít người phân tích nguyên nhân và giải pháp của dịch bệnh từ cấp độ tinh thần. Từ hai câu chuyện xưa mà xem xét, cả phương Đông và phương Tây đều coi phương diện tín ngưỡng tinh thần là là nguyên nhân chính dẫn đến dịch bệnh, bởi vì La Mã cổ đại đã đàn áp các tín đồ Cư Đốc, dịch bệnh đã lây lan từ động vật sang con người. Bởi vì gia đình Tấn Vân thời cổ đại đã hành thiện tích đức, mặc dù gia đình của họ ở trong khu bệnh dịch nhưng lại có thể may mắn qua khỏi. Vì thì, nguyên nhân bùng phát dịch bệnh hiện nay là gì? Ở vật chất bề mặt là do sự lây lan từ động vật hoang dã. Còn từ cấp độ tinh thần là do điều gì?

Trong bốn trận đại dịch thời La Mã cổ đại, phương pháp được áp dụng là loại bỏ nguồn lây nhiễm và những người bị nhiễm bệnh dịch nhanh chóng được mai táng. Có nhiều xác chết trên khắp đường phố. Một số người không thể chịu đựng nỗi đau mất người thân, họ đã ôm thi thể thân nhân hy vọng rằng sẽ cùng nhiễm bệnh để cùng chết đi, nhưng họ lại bình an vô sự: cũng có người cố gắng hết sức để nghĩ cách đề phòng, nhưng họ lại chết vì dịch bệnh. Bệnh dịch dường như có mắt. Những người nên chết, dù phòng ngừa tốt đến đâu, họ cũng không thể trốn thoát. Những người không nên chết dù có ôm xác người bệnh đã chết thì họ cũng không thể chết được. Tất cả điều này là để cảnh báo con người rằng bệnh dịch không chỉ đơn giản là lây truyền virus. Nó chính là thể hiện ý chỉ của Thần và ý chí của Thần là ban thưởng cho cái thiện, trừng phạt cái ác.

Lịch sử là một tấm gương cho phép chúng ta thu được nhiều lợi ích và từ đó sẽ khiến con người làm tốt hơn. Bây giờ, bệnh dịch xảy ra ở Trung Quốc đại lục đã lan rộng theo trạng thái bất thường không theo quy luật, chúng ta cũng có thể nhận được một số phản ánh từ trong đó:

1. Y học hiện đại vượt quá xa trong trí tưởng tượng của chúng ta. Sự phát triển của khoa học đã có những tiến bộ lớn trong xã hội loài người, khiến loài người rơi vào một loại tín ngưỡng khác --- mê tín khoa học. Là một nhánh của khoa học hiện đại, y học xác thực khởi tác dụng rất lớn trong việc giải quyết các loại bệnh khác nhau cho con người, nhưng y khoa không phải vạn năng và không phải là thuốc chữa bách bệnh. Y học cũng có chỗ hạn chế. Như mọi người đã biết, các bệnh mãn tính khác nhau, như bệnh tiểu đường, ung thư được gọi là bệnh không thể chữa được. Y học hiện đại không thể nào chữa khỏi tận gốc. Nó chỉ có thể ức chế tạm thời sự phát triển của bệnh. Mọi người điều trị bệnh là để chữa bệnh chứ không hề giảm bớt sự ốm đau. Vì vậy, chúng ta không thể mê tín vào y học. Đôi khi, y học có thể dẫn chúng ta đến ngõ cụt. Chúng ta phải xem xét từ nhiều khía cạnh và góc độ khi điều trị bệnh. Đừng đi vào ngõ cụt rồi không thoát ra được.

2. Nhân loại cần phải kiểm điểm trong lòng. Nếu chỉ nhìn vào bề mặt vật chất, dường như không thể thấy được quy luật lưu truyền của dịch. Tuy nhiên, nếu chúng ta đứng trên phương diện tinh thần để nhìn nhận, chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân căn bản xuất hiện của bệnh dịch. Bất cứ khi nào con người bức hại tín ngưỡng chính giáo và khi người có chức có quyền làm việc trái với đạo Trời, sẽ có bệnh dịch xuất hiện.  Bệnh đại dịch La Mã cổ đại xuất hiện là do như vậy, các bệnh dịch khác nhau của Trung Quốc cổ đại cũng đồng dạng như thế. Trước thảm họa thiên tai dịch bệnh, các hoàng đế cổ đại nghĩ đến trước hết là  sự cai trị còn thiếu sót của chính họ, và sau đó họ tự hạ chiếu để trách tội mình, vì vậy mà giải quyết được thiên tai dịch bệnh. Trong thời kỳ của Đường Thái Tông, đại tướng quân Đảng Nhân Hoằng bị kết án tử hình vì tội tham nhũng số tiền lớn. Tuy nhiên, Đường Thái Tông quý tiếc Đường Nhân Hoằng, ông nghĩ rằng ông ta là một người tài hiếm có, liền hạ thánh chỉ cải biến hình phạt tử hình thành tội lưu đày biên ải. Sau đó Đường Thái Tông nhận ra mình xuất phát từ tình cảm cá nhân mà làm tổn hại đến pháp lệnh, ông ăn ngủ bất an thế là ông cho triệu mời các đại thần đến thảo luận: “pháp lệnh quốc gia, hoàng đế là nên dẫn đầu chấp hành, ta bao che cho Đảng Nhân Hoằng, quả thực là lấy tư tâm làm loạn quốc pháp quá”. Về sau, ông xuống chiếu “tự trách tội”, kể rõ quá trình xử tội Đảng Nhân Hoằng ông đã mắc phải 3 sai lầm lớn: 1 là nhìn người không rõ, dùng lầm Đảng Nhân Hoằng, 2 là lấy tư tâm làm loạn pháp bao che cho Đảng Nhân Hoằng, 3 là thưởng phạt không rõ ràng, xử lý không công chính.

Trinh Quán năm thứ hai, Trường An đại hạn, châu chấu hung hăng quấy phá. Khi Đường Thái Tông đi kiểm tra thiên tai liền nhìn thấy rất nhiều châu chấu, ông liền tóm một vài trong tay và nói với chúng: người dân dựa vào lương thực mà sống, nhưng các ngươi ăn sạch lương thực của họ, các ngươi chính là côn trùng hại dân! Bất kể dân chúng có vấn đề gì, cũng đều do một mình ta sai lầm. Nếu như những thứ côn trùng các ngươi có linh, hãy ăn tâm của ta, không nên lại gây tai họa dân chúng!! Nói xong ông liền muốn nuốt chửng châu chấu. Tùy tùng thân cận bên cạnh Đường Thái Tông lập tức can khuyên ông không được nuốt châu chấu vào miệng, họ nói rằng châu chấu không sạch sẽ, nuốt vào chỉ sợ sẽ sinh bệnh. Đường Thái Tông nói: "Điều trầm muốn chính là như vậy, trầm hy vọng Ông Trời sẽ chỉ dáng họa xuống mình thân ta, vậy thì ta sao lại phải sợ bị nhiễm bệnh nữa?” Sau đó, ông bất chấp sự phản đối của tùy tùng, liền nuốt châu chấu vào bụng. Năm đó, nạn châu chấu liền tiêu trừ.

Những bài học giáo huấn về lịch sử sẽ cho chúng ta rất nhiều sự gợi ý. Chúng tôi cũng hy vọng rằng con người ngày nay có thể học hỏi từ lịch sử và không mắc phải những sai lầm tương tự.

3. Đạo đức của con người cần được cải thiện. Nếu như nói rằng do đạo đức không cao nên chịu phải bệnh dịch, nhiều người sẽ không hài lòng, nhưng Ông Trời là công bằng, và đạo đức của con người là tiêu chuẩn đo lường trong mắt của Thần. Đạo đức được Thần công nhận không phải là đạo đức của xã hội chủ nghĩa, cũng không phải là sự trung thành với đảng ĐCSTQ tà ác, càng không phải cái gọi là đạo đức được rao giảng bởi những người nổi tiếng xã hội, mà là đạo đức mà chính Pháp chính giáo đã lưu truyền qua hàng ngàn năm. Nói một cách đơn giản, đó chính là “Chân – Thiện – Nhẫn” đây là đạo đức có giá trị phổ quát. Đó là nhận thức cần đạt được của toàn nhân loại, và được chư Thần gia trì. Con người cần cân nhắc kỹ xem mình đã làm được “Chân Thiện Nhẫn” hay chưa, liền biết được tiêu chuẩn đạo đức của mình ra sao.

Khi xem báo cáo chính thức về dịch bệnh hàng ngày, trong tâm mọi người sẽ rất lo lắng, họ hy vọng rằng bệnh dịch sẽ qua nhanh và thuốc chữa bệnh dịch sẽ được bào chế sớm nhất có thể và sẽ có ít người chết hơn. Tuy nhiên, trong lòng mọi người đều biết rõ rằng tình hình bệnh dịch của người dân vĩnh viễn luôn nghiêm trọng hơn các số liệu báo cáo chính thức, và tình hình thực tế thậm chí càng không thể lạc quan. Do đó, trong việc điều trị bệnh dịch, tôi cũng đã thực hiện một số nghiên cứu:

“ Chân – Thiện – Nhẫn” đây là giá trị phổ quát, cũng là đạo đức mà nhân loại nên tuân thủ, và hiện tại nó đã từng phổ biến trên thế gian. Người đầu tiên đề xuất “Chân – Thiện – Nhẫn” là nhà sáng lập Pháp Luân Công, thực tế đã từng có hơn 100 triệu học viên Pháp Luân Công, đã chứng minh hiệu quả mà môn tu luyện đem lại  là tốt đẹp cho thân thể và tâm linh con người. Lướt xem Minh Huệ Nét hầu như ngày nào đều có người tu luyện Pháp Luân Công, mà thân thể khỏe mạnh, bệnh nào cũng khỏi, nếu như vì luyện Pháp Luân Công mà thân thể cải biến, cũng có lẽ là do có một số động tác của tu luyện Pháp Luân Công, có thể khiến cho thân thể người ta phát sinh biến đổi. Thế nhưng còn có một loại hiện tượng khác, chính là người khác không luyện Pháp Luân Công, chỉ là đồng tình và ủng hộ việc nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” của Pháp Luân Công, họ cũng có thể hóa nguy thành an, gặp nạn mà may mắn thoát khỏi. Tôi từng xem qua một ví dụ, có người nào đó từng mắc tai nạn xe hơi nghiêm trọng, bác sĩ đã không còn cách cứu chữa, không thể phẫu thuật, thế nhưng ý thức ở trong đầu người đó vẫn nhẩm niệm “ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, người đó không ngừng nhẩm niệm trong tâm như vậy, quả nhiên đã xuất hiện kỳ tích là người đó vẫn sống như thường. Bởi vậy có thể thấy, mặc dù người ta không luyện Pháp Luân Công, chỉ cần họ đồng ý và ủng hộ lý niệm của Pháp Luân Công ( kỳ thực “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” đây cũng là giá trị phổ quát), cũng có thể làm cho thân thể họ có biến hóa.

Khi tra cứu Minghui.net, người ta thấy rằng những trường hợp như vậy không còn là một, hai trường hợp nữa. Trong gần mười năm qua, đã có rất nhiều, rất nhiều trường hợp như vậy. Bởi vì ví dụ thực tế nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà đạt được thân tâm khỏe mạnh, kể từ năm 1992, đã 27 năm kể từ khi Pháp Luân Công hồng truyền một mạch cho đến tận hôm nay. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cấp cho hơn 100 triệu người trong nhân loại đạt được sức khỏe đã được chứng minh, và thời gian đã chứng minh những việc này là sự thật.

Nếu như tu luyện Pháp Luân Công có những lợi ích to lớn như vậy, những người thường không tu luyện Pháp Luân Công thường xuyên nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” cũng có thể biến nguy thành an, vậy cuộc đàn áp Pháp Luân Công kéo dài suốt 20 năm qua đó là sự việc gì? Đó chính là tội ác chống lại toàn nhân loại.!!

Từ trong các thủ đoạn đàn áp và hình thức đàn áp đã bị vạch trần của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Công, những điều đó cực kỳ tàn nhẫn. Điều còn tàn khốc hơn nữa là ĐCSTQ đã chỉ thị cho các nhân viên y tế dùng công nghệ kỹ thuật cao trong y học để lấy cắp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công và bán chúng để kiếm lời. Các học viên Pháp Luân Công phải chịu nỗi thống khổ cực đại mà chết đi. Vậy có bao nhiêu người ở Trung Quốc đang lên án sự tàn bạo chống lại con người của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Công? Có bao nhiêu người đang giúp ĐCSTQ lạm dụng và giúp ĐCSTQ bức hại các học viên Pháp Luân Công? Lần bùng phát đại dịch bệnh ngày nay ở Trung Quốc, nếu như người thường nhờ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” có thể khỏi bệnh, và ĐCS Trung Quốc đang dồn tận lực để đàn áp Pháp Luân Công, ngăn cản không để cho mọi người biết chín lời chân thật “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” có thể cứ mạng người, vậy đó chẳng phải đang nói lên ĐCS Trung Quốc là kẻ mưu hại toàn bộ người dân Trung Quốc hay sao, xin mọi người hãy tỉnh tảo ạ!

Hiện tại, theo báo cáo chính thức của ĐCS Trung Quốc, không có quan chức nào chịu trách nhiệm về bệnh dịch. Điều chúng tôi thấy là các quan chức của ĐCS Trung Quốc đang đùng đẩy trách nhiệm cho nhau. Tình hình thực tế của những người dân gặp tai họa chưa được báo cáo, chúng vẫn còn phong tỏa những tin tức trong quần chúng trên internet. Sự thật là nhiều người dân đã mất mạng trong cuộc đấu đá của các quan chức ĐCS Trung Quốc. Sinh mạng là đáng quý, vậy nếu giao cấp sinh mạng của mình cho ĐCS Trung Quốc - coi mạng người như cỏ rác kia, vậy thì bạn quá ngốc rồi! Chỉ có thoát li khỏi nối tư duy của ĐCS Trung Quốc, mới có thể suy nghĩ vấn đề được chính xác, mới có thể tìm thấy mạch ý tưởng để giải quyết vấn đề.

Xem xét tình hình của Trung Quốc trong 10 năm qua, khả năng cai trị Trung Quốc của Trung Cộng ngày càng tồi tệ hơn nhưng khả năng đàn áp người dân Trung Quốc của chúng lại ngày càng mạnh mẽ. Nếu như nhìn nhận từ góc độ lịch sử, bệnh dịch ngày nay là một lời cảnh báo cho chế độ của ĐCSTQ. Nếu nó vẫn làm trái với ý Trời như thế này, sự diệt vong của ĐCSTQ không phải là không thể xảy ra. Đế chế La Mã  hùng mạnh như vậy mà cũng bị tiêu diệt hoàn toàn qua 4 trận đại dịch. Trung Cộng thì có đáng kể gì. Và những người đi theo ĐCSTQ cũng nên suy nghĩ một chút về việc nên diệt vong cùng với ĐCSTQ hay tách khỏi ĐCSTQ và giữ lại sinh mạng của họ? Tôi là người Trung Quốc, tôi hy vọng Trung Quốc giàu có và mạnh mẽ, và tôi cũng hy vọng rằng người Trung Quốc sẽ có thể sống sót sau đại bệnh dịch. Tôi chỉ muốn bày tỏ mối quan tâm của tôi đối với những người Trung Quốc gặp nạn thông qua bài viết này!

Dịch từ: http://big5.zhengjian.org/node/256668

Đăng ngày:04-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.